THÀNH PHỐ HỒN RỖNG - Trang 191

“Một lối vào Vòng Thời Gian mới kinh khủng làm sao”, tôi nói. “Thử

hình dung đến việc phải đi qua chỗ này mỗi khi cậu muốn vào hay ra mà
xem!”.

“Cũng chẳng khác mấy so với đường hầm trong mộ đá của chúng ta”,

Millard nói.

“Những lối vào Vòng đáng sợ có một mục đích - những người bình

thường có xu hướng tránh xa chúng, vậy là những người đặc biệt chúng ta
có được chúng cho riêng mình”.

Thật hợp lý. Thật khôn ngoan. Tất cả những gì tôi có thể nghĩ là:

những người chết ở khắp nơi và tất cả họ đã mục nát, xương xẩu và đã
chết, và ôi Chúa ơi...

“Ái chà”, Emma thốt lên, và cô đột ngột dừng lại, khiến tôi đâm sầm vào

cô và những người khác dồn đống lại sau lưng tôi.

Cô giơ ngọn lửa của mình chiếu sang một bên, để lộ ra một khung cửa

vòm trên tường. Cánh cửa hơi hé mở, nhưng qua kẽ hở chỉ có thể thấy toàn
bóng tối.

Chúng tôi lắng nghe. Suốt một hồi lâu không có âm thanh nào ngoài hơi

thở của chúng tôi và tiếng nước nhỏ giọt ngoài xa. Thế rồi chúng tôi nghe
thấy một tiếng động, nhưng không phải loại chúng tôi trông đợi – không
phải tiếng đập cánh hay tiếng cào cào bàn chân của một con chim – mà là
một âm thanh của con người.

Ai đó đang khóc, rất khẽ.

“Xin chào?” Emma gọi. “Ai ở đó vậy?”.

“Làm ơn đừng làm đau tôi”, một giọng nói vọng ra.

Hay đó là hai giọng nói nhỉ?

Emma làm ngọn lửa cháy sáng hơn. Bronwyn dò dẫm bước tới trước lấy

bàn chân đạp vào cửa. Cánh cửa mở vào một căn phòng nhỏ toàn xương là
xương. Xương đùi, xương cẳng chân, xương sọ - những phần cơ thể bị đào
từ dưới mộ lên của hàng trăm người, lổn nhổn chồng chất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.