THÀNH PHỐ HỒN RỖNG - Trang 193

“Tớ là Joel và Peter”, cậu bé lớn hơn nói.

“Cậu là ai?” Emma hỏi lại. “Joel hay Peter?”.

“Tớ là Peter và Joel”, cậu bé nhỏ hơn nói.

“Bọn này không có thời gian đùa đâu”, Enoch nói. “Có con chim nào ở

đây với các cậu không? Các cậu có thấy con chim nào bay qua không?”.

“Lũ bồ câu thích ẩn nấp”, cậu bé lớn hơn nói.

“Trên tầng áp mái”, cậu bé nhỏ hơn thêm vào.

“Tầng áp mái nào?” Emma hỏi. “Ở đâu?”.

“Trong nhà chúng tôi”, cả hai cậu bé đồng thanh nói, và cùng đưa cánh

tay lên chỉ xuống lối đi tối om. Họ có vẻ luôn phối hợp với nhau khi nói, và
nếu một câu dài hơn vài ba từ, một người sẽ bắt đầu còn người kia kết thúc,
và giữa hai người không hề có khoảng gián đoạn nào có thể phát hiện được.
Tôi cũng nhận thấy bất cứ khi nào một người nói còn người kia không nói,
người không nói sẽ cử động miệng đúng theo những từ người kia nói với sự
đồng bộ hoàn hảo – như thể họ cùng chia sẻ một bộ óc.

“Các cậu có thể làm ơn chỉ đường cho chúng tôi tới nhà các cậu được

không?” Emma hỏi. “Dẫn chúng tôi đến chỗ tầng áp mái của các cậu ấy?”.

Joel-và-Peter lắc đầu và lại rút lui vào bóng tối.

“Có chuyện gì vậy?” Bronwyn hỏi. “Sao các cậu lại không muốn đi?”.

“Chết chóc và máu!” một cậu bé kêu lên.

“Máu và gào thét!” cậu kia kêu lên.

“Gào thét và máu và những cái bóng biết cắn!” cả hai cùng kêu lên.

“Hoan hô!” Horace thốt lên rồi quay ngoắt lại. “Tớ sẽ gặp lại tất cả mọi

người trên hầm mộ. Hy vọng là tớ không bị dẹp lép vì một quả bom!”.

Emma chộp lấy tay áo Horace. “Ồ không, cậu không đi đâu hết! Cậu là

người duy nhất trong chúng ta đã bắt được một trong những con bồ câu
đáng nguyền rủa đó”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.