THÀNH PHỐ HỒN RỖNG - Trang 192

Tôi loạng choạng lùi lại, xây xẩm mặt mày vì sốc.

“Xin chào?” Emma nói. “Ai nói đấy? Ra mặt đi nào!”.

Thoạt đầu, tôi không thể nhìn thấy gì trong đó ngoài những đống hài cốt,

nhưng rồi tôi nghe thấy một tiếng sụt sịt và đưa mắt nhìn theo hướng âm
thanh lên đỉnh đống xương, có hai cặp mắt đang chớp chớp nhìn vào chúng
tôi từ trong bóng tối âm u ở phía trong gian phòng.

“Không có ai ở đây cả”, một giọng nói khẽ cất lên.

“Đi đi”, giọng nói thứ hai vang lên. “Chúng tôi chết rồi”.

“Không, các cậu chưa chết”, Enoch nói, “và tôi phải biết chứ!”.

“Ra khỏi đó đi”, Emma dịu dàng nói. “Chúng tôi sẽ không làm hại các

bạn đâu”.

Cả hai giọng nói đồng thời lên tiếng. “Hứa nhé?”.

“Chúng tôi hứa”, Emma nói.

Những cái xương bắt đầu chuyển động. Một cái xương sọ tách rời ra

khỏi đống hài cốt và rơi cạch xuống sàn, lăn đi dừng lại dưới chân tôi, hai
hốc mắt ngước lên nhìn tôi chằm chằm.

Xin chào, tương lai, tôi thầm nghĩ.

Thế rồi hai cậu bé loay hoay lổm ngổm bò trên đống xương ra vùng ánh

sáng. Làn da họ tái nhợt như người chết, và họ nhìn chúng tôi với đôi mắt
quầng đen đảo qua đảo lại đến chóng mặt trong hốc mắt.

“Tôi là Emma, đây là Jacob, và đây là các bạn của chúng tôi”, Emma

nói. “Chúng tôi là những người đặc biệt và sẽ không làm hại các cậu”.

Hai cậu bé bò rạp xuống như những con vật hoảng loạn, không nói gì,

mắt đảo liên hồi, dường như nhìn khắp nơi nhưng lại chẳng nhìn đâu cả.

“Có gì không ổn với họ vậy?” Olive thì thào.

Bronwyn suỵt cô bé. “Đừng thô lỗ”.

“Các cậu có thể cho chúng tôi biết tên được không?” Emma hỏi, giọng

cô thật dịu dàng ngọt ngào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.