THÀNH PHỐ HỒN RỖNG - Trang 198

Emma nhắm nghiền mắt lại. “Chỉ nghe thôi”, cô nói. “Lắng nghe mấy

con chim và đừng nghĩ về điều gì khác cả”.

Chúng tôi nhắm mắt lại và lắng nghe. Một phút trôi qua. Rồi cuối cùng

một tiếng cu cu mơ hồ của một con chim bồ câu. Tôi mở mắt ra để xem âm
thanh đó từ đâu tới.

Cầu thang.

Chúng tôi nhẹ nhàng leo lên cầu thang, cố không làm vang lên những

tiếng cọt kẹt dưới chân mình. Tôi có thể cảm thấy tiếng tim đập thình thịch
trào lên cổ họng, ở thái dương. Tôi có thể chịu đựng được những cái xác cũ
kỹ mục nát. Nhưng tôi không dám chắc liệu mình có chịu nổi một cảnh tàn
sát hay không.

Lối đi trên lầu ngổn ngang những mảnh vỡ. Một cánh cửa, bị rứt ra khỏi

bản lề, nằm gãy vụn. Phía trong khung cửa vỡ là một đống rương hòm và tủ
bị đổ lổng chổng; một nỗ lực chặn cửa bất thành.

Trong căn phòng tiếp theo, tấm thảm trắng thấm đầy máu – máu đã thấm

qua sàn ngấm xuống tận trần nhà bên dưới. Nhưng chủ nhân của chỗ máu
đổ ra ở đó đã biến mất từ lâu.

Cánh cửa cuối cùng trên lối đi không có dấu vết bị vũ lực tác động. Tôi

cảnh giác đẩy cửa ra. Đôi mắt tôi lướt qua quanh phòng: có một tủ quần áo,
một tủ ngăn kéo với những bức tượng người nhỏ được bày cẩn thận trên
nóc, rèm cửa viền đăng ten phất phơ ở một ô cửa sổ. Thảm trải sàn sạch sẽ.
Mọi thứ đều không bị xáo trộn.

Thế rồi đôi mắt tôi nhìn về phía chiếc giường cùng những thứ nằm trên

đó, và tôi loạng choạng lùi lại tựa người vào khung cửa. Nằm dưới những
tấm chăn trắng là hai người đàn ông, có vẻ đang ngủ - và giữa họ là hai bộ
xương người.

“Bị già đi”, Horace nói, hai bàn tay run rẩy đưa lên cổ. “Hai người trong

số họ già đi nhanh hơn đáng kể so với những người khác”.

Những người đàn ông trông có vẻ đang ngủ cũng đã chết như ông

Crumbley dưới sân, Horace nói, và nếu chúng tôi chạm vào họ, họ cũng sẽ
vụn nát ra tương tự.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.