THÀNH PHỐ HỒN RỖNG - Trang 203

mày đã làm với các bạn tao, có vẻ như tao thấy điều đó bao nhiêu cũng
không đủ!”.

Cô gái dừng lại cách chúng tôi vài bước chân và giơ bàn tay còn tự do

của mình lên, có lẽ để chuẩn bị kéo phần còn lại của mái nhà đổ ụp xuống
đầu chúng tôi. Nếu như chúng tôi cần có hành động nào đó, thì nó phải
được thực hiện ngay lúc này.

Đang quỳ phục, tôi bật dậy, lao hai cánh tay ra trước và đâm sầm vào cô

gái, hất cô ta ngã lăn ra sàn. Cô gái hét lên trong cơn ngạc nhiên đầy tức
giận. Tôi ấn nắm tay mình vào lòng bàn tay còn tự do của cô gái, để cô ta
không thể khép các ngón tay lại được. Cô gái buông rời con chim ra, và
Emma chộp lấy nó.

Rồi Emma và tôi đứng dậy, hối hả lao về phía cánh cửa đang mở. Horace

vẫn còn choáng váng ngồi đờ ra dưới sàn. “Đứng dậy chạy mau!” Emma
quát cậu ta.

Tôi đang cầm lấy cánh tay Horace kéo cậu ta dậy thì cánh cửa đóng sầm

lại trước mặt tôi và một chiếc tủ cháy sém bay bổng lên khỏi góc phòng và
lao vút qua phòng. Cạnh tủ nện vào đầu tôi, làm tôi ngã vật ra, kéo theo
Emma cùng ngã xuống.

Cô gái nọ đang nổi điên, la lối ầm ĩ. Tôi tin chắc chúng tôi chỉ còn vài

giây để sống. Thế rồi Horace đứng dậy và lấy hết sức hét to:

“Melina Manon!”.

Cô gái cứng người lại. “Mày vừa nói gì?”.

“Tên cô là Melina Manon”, cậu ta nói. “Cô sinh ra tại Luxembourg năm

1899. Cô tới sống với cô Thrush

(*)

năm mười sáu tuổi, và đã ở đây suốt từ

hồi đó”.

(*) Chim hét.

Horace đã làm cô gái bất ngờ. Cô ta cau mày, sau đó vung bàn tay thành

một đường vòng cung. Cái tủ vừa thiếu chút nữa đập tôi ngất xỉu bay đi
trong không trung rồi dừng lại, lơ lửng ngay trên đầu Horace. Nếu cô gái để
nó rơi xuống, cái tủ sẽ đè nát cậu ta. “Mày chuẩn bị kỹ lắm”, cô gái nói,
“nhưng bất cứ gã xác sống nào cũng có thể biết tên và nơi sinh của tao. Thật

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.