THÀNH PHỐ HỒN RỖNG - Trang 204

không may cho mày, tao không còn thấy những trò lừa gạt của chúng mày
thú vị nữa”.

Dẫu vậy, trông cô gái có vẻ chưa sẵn sàng giết cậu ta.

“Bố cô là một nhân viên ngân hàng”, Horace hối hả nói thật nhanh. “Mẹ

cô rất đẹp nhưng sặc mùi hành, một tình trạng suốt đời bà ấy không thể làm
gì để trị cho hết được”.

Cái tủ lắc lư trên đầu Horace. Cô gái nhìn cậu ta chằm chằm, đôi lông

mày nhíu lại, bàn tay giơ lên trên không.

“Năm lên bảy, cô thích mê một con ngựa Ả Rập”, Horace nói tiếp. “Bố

mẹ cô không có điều kiện mua một con vật xa xỉ như vậy, thay vì thế họ
mua cho cô một con lừa. Cô đặt tên cho nó là Habib, có nghĩa là yêu quý.
Và cô thực sự yêu quý nó”.

Miệng cô gái há hốc ra.

Horace nói tiếp.

“Mười ba tuổi cô nhận ra mình có thể điều khiển các đồ vật chỉ bằng

cách sử dụng ý nghĩ. Cô bắt đầu với những món đồ nhỏ, kẹp giấy hay tiền
xu, rồi sau đó là những thứ ngày càng lớn hơn. Nhưng cô không bao giờ
dùng ý nghĩ nhấc Habib lên được, vì năng lực của cô không có tác dụng
trên sinh vật. Khi gia đình cô chuyển nhà, cô nghĩ năng lực đó đã hoàn toàn
biến mất, vì cô không còn có thể di chuyển được bất cứ cái gì nữa. Nhưng
đó chỉ là vì cô chưa biết rõ ngôi nhà mới. Một khi đã quen thuộc với nó, ghi
nhớ nó trong đầu, cô có thể di chuyển các đồ vật trong nhà”.

“Làm thế nào cậu biết được tất cả những chuyện đó?” Melina hỏi, thảng

thốt nhìn cậu ta.

“Vì tôi nằm mơ về cô”, Horace nói. “Đó là điều tôi có thể làm”.

“Chúa ơi”, cô gái thốt lên, “cậu là người đặc biệt”.

Rồi cái tủ nhẹ nhàng hạ xuống sàn.

***

Tôi loạng choạng đứng dậy, chỗ đầu bị cái tủ đập trúng đau rần rật.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.