THÀNH PHỐ HỒN RỖNG - Trang 208

“Chúng tớ có nó rồi”, tôi nói trong khi Emma và Horace xuống tới nơi,

và một tiếng hoan hô vang lên từ những người bạn của chúng tôi. “Đó là
Melina”, tôi nói, chỉ vào cô gái, và đó là tất cả thời gian dành cho việc giới
thiệu. Melina vẫn ở trên đỉnh dãy bậc thang, bận rộn với thứ gì đó. “Xuống
đi nào!” tôi gọi lớn. “Cậu đang làm gì thế?”.

“Câu giờ cho chúng ta!” cô gái lớn tiếng trả lời, rồi kéo một cái nắp gỗ

đậy trên miệng giếng cho nó kín lại, rồi khóa, che kín nốt nhưng tia sáng
cuối cùng. Trong lúc cô gái leo xuống trong bóng tối, tôi giir thích về mấy
con hồn rỗng đang săn lùng chúng tôi. Trong cơn hốt hoảng của tôi, lời giải
thích biến thành, “ĐI NGAY CHẠY HỒN RỖNG NGAY”, một thông điệp
rất hiệu quả dù không được rõ ràng cho lắm, và khiến mọi người hoảng loạn
cả lên.

“Làm sao chúng ta chạy được nếu không nhìn thấy gì cả!” Enoch la lên.

“Thắp lửa lên, Emma!”.

Cô đã không thắp lửa vì những gì tôi cảnh báo trên tầng áp mái.

Lúc này có vẻ là thời điểm phù hợp để củng cố lại lời nhắc nhở đó, tôi

liền nắm lấy cánh tay cô và nói, “Đừng! Chúng có thể dễ dàng phát hiện
chính xác chỗ chúng ta!”. Tôi nghĩ hy vọng lớn nhất của chúng tôi là làm
chúng lạc đường trong mê cung đường hầm như mạng nhện này.

“Nhưng chúng ta không thể cứ chạy bừa trong bóng tối được!” Emma

nói.

“Tất nhiên”, cậu bé có khả năng định vị bằng tiếng vọng bé hơn nói.

“Chúng tớ có thể”, cậu lớn hơn nói.

Melina quờ quạng đi tới chỗ giọng nói của họ vang lên. “Các chàng trai!

Các cậu còn sống! Là tớ đây, Melina đây!”.

Joel-và-Peter nói:

“Bọn tớ cứ nghĩ các cậu đã...?”.

“Chết hết...”.

“Đến người cuối cùng rồi”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.