THÀNH PHỐ HỒN RỖNG - Trang 215

“Chúng cháu không phải kẻ trộm, bọn Đức hay thứ gì như vậy đâu,”

Emma nói. “Chúng cháu chỉ tìm chổ trú ẩn ở đây thôi!”

Không có câu trả lời.

“Ở lại đây,” Emma nói với những người khác, rồi cô kéo tôi đi theo

xuống lối đi. “Chúng cháu tới để chào thôi!” cô gọi lớn tiếng và thân thiện.
“Làm ơn đừng bắn!”

Chúng tôi đi tới cuối lối đi, rẽ vào trong góc, và ở đó có một cô bé đang

đứng trên ngưỡng cửa. Một bên tay cô bé cầm một cây đèn bão đã vặn nhỏ,
tay kia cầm một con dao mở thư, và đôi mắt đen cứng cỏi của cô bồn chồn
nhìn qua nhìn lại giữa Emma và tôi. “Chẳng có gì có giá trị ở đây cả!” cô bé
nói. “Ngôi nhà này đã bị cướp rồi.”

“Tôi đã nói rồi, chúng tôi không phải kẻ trộm!” Emma nói, cảm thấy bị

xúc phạm.

“Và tôi nói các người đi đi. Nếu các người không đi, tôi sẽ la lên… và bố

tôi sẽ tới mang theo… súng và những thứ khác!”

Trông cô gái vừa trẻ con vừa trưởng thành trước tuổi. Mái tóc cô cắt

ngắn ngang vai và mặc một chiếc váy bé gái với những chiếc cúc trắng to
chạy dọc xuống đằng trước, song có gì đó trong vẻ ngoài lạnh lùng như tạc
bằng đá của cô làm cho cô dường như già hơn, từng trải hơn so với tuổi
mười hai hay mười ba.

“Làm ơn đừng la lên,” tôi nói, không nghĩ tới ông bố nhiều khả năng chỉ

là tưởng tượng của cô mà tới những thứ khác có thể tìm đến.

Thế rồi một giọng nói khẽ vang lên đằng sau cô gái, vọng ra qua ngưỡng

cửa cô rõ ràng đang muốn chắn ngang. “Ai ngoài đó vậy, Sam?”

Khuôn mặt cô gái cau lại bực bội. “Chỉ là vài đứa trẻ thôi,” cô nói. “Chị

đã bảo em giữ im lặng rồi kia mà, Esme.”

“Họ có dễ mến không? Em muốn gặp họ!”

“Họ sắp sửa rời đi rồi.”

“Chúng tôi thì rất đông mà các cậu chỉ có hai người thôi,” Emma nói,

ngả bài. “Chúng tôi sẽ ở lại đây một chút, và sẽ là như thế. Cậu sẽ không la

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.