THÀNH PHỐ HỒN RỖNG - Trang 217

Thế rồi Hugh và Horace ló mặt vào qua khung cửa, tò mò khi thấy chúng

tôi đã gặp những ai, rồi Olive chui qua giữa chân họ và ngồi xuống giữa sàn
nhà, và chẳng mấy chốc tất cả chúng tôi đều đã chen chúc trong phòng tắm,
kể cả Melina và hai anh em mù, lúc này đang đứng co ro đối diện với góc
nhà. Thấy nhiều người đến vậy, hai chân Sam run rẩy, và cô gái nặng nề
ngồi phịch xuống bồn cầu, hoàn toàn bị áp đảo – song em gái cô thì lại cực
kỳ hào hứng, hỏi tên tất cả mọi người khi họ vào.

“Bố mẹ em đâu?” Bronwyn hỏi.

“Bố đang đi bắn kẻ xấu trong chiến tranh,” Esme nói đầy tự hào. Cô bé

làm bộ cầm một khẩu súng trường rồi hét, “Bùm!”

Emma nhìn Sam. “Câu bảo bố cậu ở trên gác cơ mà,” cô nói thẳng thừng.

“Các người đột nhập vào nhà chúng tôi,” Sam nói.

“Phải.”

“Còn mẹ cậu?” Bronwyn hỏi. “Bà ấy đâu?”

“Mất lâu rồi,” Sam nói, có vẻ không có chút cảm xúc nào. “Vì thế khi bố

ra trận, người ta đã định đưa chúng tôi tới với người thân ở chỗ khác – và vì
em gái bố ở Devon là người keo kiệt kinh khủng và chỉ chịu nhận một trong
hai chúng tôi, người ta định đưa Esme và tôi tới những nơi khác nhau.
Nhưng chúng tôi nhảy xuống tàu và quay trở lại.”

“Chúng em sẽ không để bị chia cắt,” Esme tuyên bố. “Chúng em là chị

em

“Và cậu sợ nếu tới một hầm trú ẩn người ta sẽ tìm ra hai chị em?” Emma

nói. “Và sẽ đưa hai người đi?”

Sam gật đầu. “Tôi sẽ không để chuyện đó xảy ra.”

“Ở trong bồn tắm an toàn lắm,” Esme nói. “Có lẽ mọi người cũng nên

vào trong này. Như thế tất cả chúng ta sẽ an toàn.”

Bronwyn đưa bàn tay áp lên tim. “Cảm ơn em, nhưng bọn chị sẽ không

bao giờ vừa được đâu!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.