THÀNH PHỐ HỒN RỖNG - Trang 218

Trong khi những người khác nói chuyện, tôi dồn sự tập trung vào bên

trong, cố cảm nhận đám hồn rỗng. Chúng không còn chạy nữa. Cảm Giác
đã ổn định, nghĩa là chúng không lại gần cũng không ra xa hơn, mà nhiều
khả năng đang lục tìm gần đây. Tôi coi đây là một dấu hiệu tốt; nếu biết
chúng tôi ở đâu, hẳn chúng đã lao thẳng tới rồi. Dấu vết của chúng tôi đã
mờ nhạt. Tất cả những gì chúng tôi phải làm là nấp im một lúc, sau đó
chúng tôi có thể đi theo con bồ câu tới chỗ cô Wren.

Chúng tôi xúm lại chen chúc nhau trên sàn phòng tắm, lắng nghe bom

rơi xuống những khu vực khác trong thành phố. Emma tìm thấy ít cồn xoa
bóp trong tủ thuốc, cô nhất định đòi lau sạch và băng bó vết thương trên đầu
tôi. Rồi Sam bắt đầu ngân nga một giai điệu nào đó tôi biết nhưng không
nhớ nổi tên, còn Esme chơi với con vịt của cô bé trong bồn tắm, thế rồi
Cảm Giác, một cách rất từ từ, bắt đầu dịu xuống. Trong vài phút ngắn ngủi
dài lê thê căn phòng tắm chập chờn này trở thành một thế giới riêng biệt;
một cái kén cách xa khỏi rắc rối và chiến tranh.

Nhưng cuộc chiến bên ngoài từ chối bị tảng lờ lâu. Súng phòng không nổ

ràn rạt. Mảnh đạn cào kèn kẹt như móng vuốt qua mái nhà. Những quả bom
rơi xuống gần hơn, cho tới khi tiếng nổ của chúng kéo theo những âm thanh
trầm hơn, đáng sợ hơn – tiếng những bức tường rầm rầm đổ xuống. Olive
ôm chặt lấy mình. Horace đưa các ngón tay lên bịt tai. Hai cậu bé mù rên rỉ
và giậm chân. Cô Peregrine rúc sâu vào trong các nếp áo khoác của
Bronwyn, còn con bồ câu run bần bật trong lòng Melina.

“Các cậu dẫn chúng ta vào trò điên loạn gì thế này?” Melina nói.

“Tớ đã cảnh báo cậu rồi,” Emma đáp.

Nước trong bồn tắm của Esme dập dềnh theo mỗi tiếng nổ. Cô bé nắm

chặt lấy con vịt cao su và bắt đầu khóc. Tiếng nức nở của cô bé tràn ngập
căn phòng. Sam ngân nga to hơn, thỉnh thoảng lại dừng lại thì thầm, “Em an
toàn, Esme, em được an toàn ở đây,” giữa các giai điệu, nhưng Esme chỉ
càng khóc dữ hơn. Horace bỏ các ngón tay ra khỏi tai và tìm cách phân tán
sự chú ý của Esme bằng cách tạo thành bóng các con vật trên tường – một
con cá sấu hàm há ra lại ngậm vào, một con chim vỗ cánh bay – nhưng cô
bé hầu như không để ý đến. Thế rồi người mà tôi chẳng bao giờ trông đợi sẽ
bận tâm tới việc giúp một cô bé cảm thấy vui vẻ hơn lại bước tới bên bồn
tắm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.