THÀNH PHỐ HỒN RỖNG - Trang 224

Và rồi tất cả chúng tôi cùng chạy tới với cô.

***

Chúng tôi tìm thấy cô em gái dưới một mảnh trần vỡ. Nó đã rơi thẳng

xuống đập vào bên trên bồn tắm, làm cái bồn bị vỡ nhưng không hoàn toàn
bẹp xuống. Co ro bên trong là Esme – ướt, nhem nhuốc, và bị chấn động
nặng nề, nhưng còn sống. Cái bồn đã bảo vệ cho cô bé, đúng như chị gái cô
đã hứa.

Bronwyn nhấc mảng trần sập lên đủ cao để Emma thò tay vào kéo Esme

ra. Cô bé ôm chặt lấy Emma, run rẩy khóc nức nở. “Chị em đâu?” cô bé
hỏi. “Sam đâu rồi?”

“Bình tĩnh nào, cô bé, bình tĩnh nào,” Emma nói, không ngừng đu đưa cô

bé.

“Các anh chị sẽ đưa em tới bệnh viện. Sam sẽ đến sau.” Đó là một lời nói

dối, tất nhiên rồi, và tôi có thể thấy trái tim Emma tan nát khi cô phải nói ra
những lời này. Nguyên chuyện chúng tôi còn sống sót và cả cô bé cũng vậy
đã là hai phép mầu trong một đêm. Trông đợi phép mầu thứ ba nữa có vẻ
quá tham lam.

Nhưng rồi vẫn có phép mầu thứ ba xảy ra, hay điều gì đó tương tự như

thế: chị cô bé trả lời.

“Chị đây, Esme!” một giọng nói vọng tới từ phía trên.

“Sam!” cô bé reo lên, và tất cả chúng tôi cùng ngước nhìn lên.

Sam đang treo lủng lẳng trên một xà gỗ trong cấu trúc rui mái nhà.

Thanh xà đã bị gãy và nằm chúc xuống bốn mươi lăm độ. Sam ở gần phía
đầu thấp nhất, song vẫn quá cao để bất cứ ai trong chúng tôi với tới.

“Buông tay ra!” Emma nói. “Bọn tớ sẽ đỡ cậu!”

“Tớ không thể!”

Thế rồi tôi nhìn kỹ hơn và thấy rõ vì sao cô bé không thể, và thiếu chút

nữa tôi ngất xỉu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.