THÀNH PHỐ HỒN RỖNG - Trang 225

Hai cánh tay và hai chân đều đang đu đưa tự do. Không phải cô bé đang

bám vào thanh xà, mà đang cố gỡ người ra khỏi nó. Cô gái đã bị thanh xà
đâm xuyên qua giữa thân mình. Ấy vậy nhưng đôi mắt cô vẫn mở, và cô
đang chớp mắt đầy lanh lợi về phía chúng tôi.

“Có vẻ tớ bị mắc kẹt,” cô bình tĩnh nói.

Tôi tin chắc Sam có thể chết bất cứ lúc nào. Cô đang bị sốc nên không hề

cảm thấy đau, song chẳng mấy chốc nữa lượng adrenaline tràn ngập trong
người cô sẽ tan biến, và cô sẽ ngất xỉu rồi chết.

“Ai đó gỡ chị em xuống đi!” Esme khóc lóc.

Bronwyn làm theo lời cầu xin của cô bé. Cô leo lên một cầu thang đổ nát

để tới chổ trần nhà bị phá hỏng, sau đó vươn tay ra nắm lấy thanh xà. Cô
kéo, kéo mãi, và bằng sức mạnh ghê gớm của mình khiến thanh xà bị gập
xuống cho tới lúc đầu xà gãy gần chạm tới đống đổ nát phía dưới. Nhờ vậy,
Enoch và Hugh có thể cầm lấy đôi chân đang vùng vẫy của Sam rồi thật nhẹ
nhàng đẩy cô bé về phía trước cho tới khi cô được giải thoát khỏi cây xà với
một tiếng phực! và đứng xuống trên hai chân.

Sam đờ đẫn nhìn lỗ thủng trên ngực. Cái lỗ tròn trịa một cách hoàn hảo

với đường kính gần mười lăm xăng ti mét, cũng giống như thanh xà đã đâm
xuyên qua người cô, ấy thế nhưng chuyện này không có vẻ làm cô bé bận
tâm nhiều.

Esme vùng ra khỏi tay Emma và chạy tới chổ chị gái. “Sam!” cô bé reo

lên, dang hai cánh tay ôm vòng quanh eo cô gái bị thương. “Ơn Chúa là chị
ổn cả!”

“Chị không nghĩ thế đâu!” Olive nói. “Chị không nghĩ là chị em ổn cả

đâu!”

Nhưng Sam chỉ lo lắng cho Esme, chứ không phải cho bản thân. Sau khi

đã ôm chặt em gái, Sam quỳ gối xuống, giữ cô bé cách xa một tầm cánh tay,
xem xét các vết xây xước, bầm tím. “Hãy nói cho chị biết em đau ở đâu,”
cô nói.

“Tai em ong ong. Đầu gối em bị xước. Và bụi bay vào mắt em…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.