THÀNH PHỐ HỒN RỖNG - Trang 241

“Bị giết hại,” Melina nói, và cô nhổ nước bọt xuống đất. “Người ta gọi

như thế khi có kẻ giết ai đó mà không có lý do.”

Cô Peregrine thản nhiên nhặt một con ve dưới cánh, như thể bà không hề

nghe thấy những lời vừa rồi.

“Có gì đó xấu xa đã xâm nhập vào cô ấy,” Olive nói. “Thế này không

giống cô Peregrine chút nào.”

“Cô ấy đang thay đổi,” Hugh nói, “trở nên nhiều chất động vật hơn.”

“Hy vọng trong cô ấy vẫn còn chút nhân tính để mà cứu vớt,” Millard ảm

đạm nói.

Tất cả chúng tôi cũng đều hy vọng như thế.

Chúng tôi leo lên khỏi đường hầm, mỗi người đều chìm trong những suy

nghĩ đầy âu lo của riêng mình.

***

Đằng sau cánh cửa là một hành lang dẫn tới một dãy bậc thang đưa đến

một hành lang khác và một cánh cửa khác, mở vào một căn phòng tràn ngập
ánh sáng ban ngày và chất đầy quần áo: những chiếc giá, tủ tường, tủ đứng
đầy ắp quần áo. Cũng có hai tấm bình phong gỗ để đứng sau thay đồ, vài
tấm gương gắn trên giá đứng, và một bàn may với máy khâu và những xấp
vải. Nơi này nửa như cửa hiệu, nửa như xưởng may – và là một thiên đường
với Horace, cậu ta nhào lộn lại vào trong và reo lên, “Tôi ở trên thiên đường
rồi!”

Melina lầm lì đi sau củng, không nói gì với ai.

“Nơi này là gì vậy?” tôi hỏi.

“Một phòng cải trang,” Millard trả lời, “được thiết kế để giúp các vị

khách đặc biệt tới thăm hòa lẫn vào những người bình thường của Vòng
này.” Cậu ta chỉ ra một tấm hình minh họa được đóng khung mô tả cách
mặc trang phục của thời kỳ đó.

“Nhập gia tùy tục!” Horace nói, đồng thời hăm hở lao về phía một giá

treo quần áo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.