THÀNH PHỐ HỒN RỖNG - Trang 257

“Nếu các cháu đang tới,” một giọng nói vọng lại từ xa, “thì tới nhanh

lên!”

Emma kinh ngạc đứng thẳng dậy. Rồi hỏi to, “Bà là ai?”

Chúng tôi đợi một câu trả lời. Không có.

“Chúng ta còn đợi gì nữa đây?” Olive lên tiếng. “Đó chính là cô Wren!”

“Chúng ta không rõ,” Millard nói. “Chúng ta đâu có biết chuyện gì đã

xảy ra ở đây.”

“À, tớ sẽ đi tìm hiểu,” Olive nói, và chưa kịp ngăn cản, cô bé đã đi xuống

cửa hầm, luồn qua, bồng bềnh nhẹ nhàng hạ xuống đáy hầm. “Tớ vẫn còn
sống!” giọng cô vọng lên chế giễu chúng tôi từ trong bóng tối.

Bị nỗi xấu hổ thôi thúc, chúng tôi phải đi theo cô bé, bước xuống các bậc

thang, và tìm thấy một hành lang chạy xuyên qua băng dày. Nước lạnh cóng
nhỏ tong tỏng từ trên trần xuống, chạy dọc theo các vách tường thành một
dòng liên tục. Và bên trong nói cho cùng cũng không hoàn toàn tối đen –
ánh sáng mờ dịu hắt ra từ sau một chỗ rẽ của hành lang phía trước.

Chúng tôi nghe thấy tiếng bước chân đi lại gần. Một cái bóng xuất hiện

trên vách tường phía trước chúng tôi. Rồi một thân hình mặc áo khoác xuất
hiện từ sau chỗ rẽ, hiện lên trong quầng sáng.

“Xin chào, các bạn trẻ,” người này nói. “Ta là Balenciaga Wren, và ta rất

vui là các cháu ở đây.”

Chương 12

Ta là Balenciaga Wren.

Nghe thấy những lời này cũng giống như mở nút một cái chai khí nén.

Ban đầu là cảm giác nhẹ nhõm – những tiếng kêu thảng thốt, tiếng cười rúc
rích – và sau đó là niềm vui tuôn trào: Emma và tôi nhảy lên ôm chầm lấy
nhau; Horace quỳ gối xuống và giơ cao hai cánh tay như muốn thốt lên Ơn
Chúa!
không thành tiếng. Olive phấn khích tới mức bay vút lên không dù
vẫn đi đôi giày trọng lực, lắp bắp, “Chúng… chúng… chúng cháu cứ tưởng
sẽ không… không bao giờ được thấy một Chủ Vòng nữa… nữa!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.