THÀNH PHỐ HỒN RỖNG - Trang 26

“Từ lúc nào cậu bắt đầu sợ chim vậy hả?”

Horace nhún vai nhìn xuống mặt cát. Sau đó, Fiona thúc khuỷu tay vào

cậu ta, anh chàng có vẻ tự nhớ ra được rồi nói, “Nhưng bọn tớ đã tìm thấy
một thứ khác.”

“Nơi ở à?” Emma hỏi.

“Hay một con đường?” Millard hỏi.

“Một con ngỗng để nấu bữa tối phải không?” Claire hỏi.

“Không,” Horace đáp lại. “Những quả khí cầu.”

Tiếp theo là một thoáng im lặng ngỡ ngàng.

“Ý cậu là sao, khí cầu à?” Emma hỏi.

Những quả khí cầu to tướng trên trời, có người bên trong.”

Khuôn mặt Emma tối sầm lại. “Chỉ cho bọn tớ thấy đi.”

Chúng tôi đi theo hai người trở lại con đường họ vừa từ đó đi lại, vòng

qua một khúc uốn cong của bãi biển, rồi leo lên một bờ kè nhỏ. Tôi băn
khoăn tự hỏi làm thế nào chúng tôi lại không nhìn thấy một thứ rõ mồn một
như những khinh khí cầu, cho tới khi chúng tôi leo lên một ngọn đồi và tôi
trông thấy chúng – không phải những quả khí cầu hình giọt nước to lớn đủ
màu sắc bạn vẫn thấy trên những tờ lịch tường hay những tấm áp phích cổ
động (“Bầu trời là giới hạn!”), mà là một cặp khí cầu máy cỡ nhỏ: những
túi khí hình quả trứng màu đen có lồng treo bên dưới, mỗi cái lồng có một
phi công. Những khí cầu này rất nhỏ và đang hạ xuống thấp, đu đưa hết tiến
lại lùi thành hình dích dắc, và tiếng sóng vỗ đã át đi tiếng cánh quạt động cơ
của chúng. Emma kéo chúng tôi vào đám cỏ cao, và chúng tôi ngồi sụp
xuống nấp khỏi tầm nhìn.

“Đó là khí cầu săn ngầm,” Enoch lên tiếng, trả lời khi chưa ai kịp hỏi.

Millard có vẻ là người hiểu biết nhất khi nói đến bản đồ và sách vở, song
Enoch mới là chuyên gia về mọi thứ dính đến quân sự. “Cách tốt nhất để
phát hiện tàu ngầm địch là từ trên trời,” cậu ta giải thích.

“Nếu thế tại sao chúng lại bay sát mặt đất thế?” tôi hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.