THÀNH PHỐ HỒN RỖNG - Trang 28

Chúng tôi kéo hai chiếc thuyền của mình qua bãi biển về phía một cái

hang bên bờ biển, cửa hang là một kẽ nứt đen ngòm trên vách đá. Bronwyn
đã dốc hết sức lực đến nỗi gần như không tự mình bước đi nổi nữa, chứ
đừng nói gì khiêng thuyền, vì thế những người còn lại trong chúng tôi vật
lộn để kéo dây kéo, vốn liên tục kêu kèn kẹt và thẳng căng ra vì các thân
thuyền luôn tìm cách cắm mũi xuống cát ướt. Qua được nửa bãi biển, cô
Peregrine ré lên một tiếng kêu cảnh báo, và hai chiếc khí cầu có điều khiển
nhô lên trên các đụn cát, xuất hiện trong tầm mắt chúng tôi. Chúng tôi vùng
chạy như bay trong cơn hoảng hốt, vùn vụt kéo hai chiếc thuyền vào trong
hang như thể chúng được đặt trên ray trượt, trong khi cô Peregrine tập tễnh
nhảy cạnh chúng tôi, bên cánh bị thương kéo lê trên cát.

Khi cuối cùng cũng khuất khỏi tầm nhìn của chúng, chúng tôi thả hai

chiếc thuyền xuống và ngồi vật xuống tựa vào thân thuyền lật ngược, tiếng
thở hổn hển của chúng tôi vang vọng trong bóng tối ẩm ướt với tiếng nước
nhỏ giọt tí tách. “Làm ơn, làm ơn đừng để chúng nhìn thấy chúng con,”
Emma cầu nguyện thành tiếng.

“Ôi, khỉ thật! Dấu vết của chúng ta!” Millard kêu lên, rồi cậu ta cởi

phăng chiếc áo khoác đang mặc và trườn ra ngoài xóa vết trượt mà những
chiếc thuyền của chúng tôi đã tạo ra; từ trên trời, trông chúng chẳng khác gì
những mũi tên chỉ thẳng vào chỗ nấp của chúng tôi. Chúng tôi chỉ có thể
dõi theo dấu bước chân của cậu ta xa dần. Nếu bất cứ ai khác ngoài Millard
mò ra ngoài, người đó chắc chắn đã bị nhìn thấy.

Một phút sau cậu ta quay vào, run bần bật, bê bết cát, một vết đỏ loang ra

trên ngực áo. “Bây giờ chúng đang đến gần,” cậu ta thều thào. “Tớ đã cố
hết sức có thể.”

“Cậu lại chảy máu kìa!” Bronwyn kếu lên lo lắng, Millard đã bị trúng

đạn trong cuộc hỗn chiến của chúng tôi ở ngọn hải đăng tối hôm trước, và
cho dù đến lúc này quá trình phục hồi của cậu ta nhanh đáng kể, nhưng
cũng còn lâu mới lành hẳn. “Cậu đã làm gì với lớp băng bó vết thương của
cậu rồi?”

“Tớ đã ném nó đi rồi. Nó được buộc lằng nhằng đến mức tớ không thể

tháo ra nhanh được. Một người vô hình phải luôn có khả năng cởi hết đồ
trên người trong nháy mắt, nếu không khả năng của cậu ta chỉ vô ích!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.