THÀNH PHỐ HỒN RỖNG - Trang 30

rộng của cô để công kênh chúng. Nhưng giờ không phải lúc kể chuyện - và
cô cũng nói như vậy.

“Sao chứ, chắc chắn là phải rồi!” Enoch lên tiếng với giọng mỉa mai đều

đều. “Nhưng lần này hãy tạm bỏ qua Những truyện kể và kể cho chúng tớ
câu chuyện bằng cách nào những đứa trẻ của cô Peregrine tìm được đường
tới nơi an toàn khi không có bản đồ hay chút thức ăn nào và sẽ không bị
đám hồn rỗng ăn thịt trên đường! Tớ rất nóng lòng muốn nghe xem câu
chuyện đó kết thúc thế nào.”

“Giá như cô Peregrine có thể nói cho chúng mình biết,” Claire sụt sịt. Cô

rời khỏi Bronwyn và tới bên con chim đang đậu trên một thân thuyền lật úp
quan sát chúng tôi. “Chúng em phải làm gì đây, cô phụ trách?” Claire nói.
“Làm ơn hãy trở lại hình người đi. Làm ơn hãy tỉnh lại đi!”

Cô Peregrine kêu cu cu và dùng cánh vuốt ve mái tóc Claire. Sau đó,

Olive cũng tiến lại, khuôn mặt giàn giụa nước mắt. “Chúng em cần cô, cô
Peregrine! Chúng em bị lạc đường, đang gặp nguy hiểm và càng lúc càng
đói bụng, mà chẳng còn mái nhà hay bạn bè nào ngoài chính những người
đang ở đây, và chúng em cần cô!”

Đôi mắt đen của cô Peregrine sáng lên long lanh. Bà quay đi, tránh ra

ngoài tầm với.

Bronwyn quỳ xuống cạnh mấy cô bé. “Cô ấy chưa thể trở lại hình người

ngay bây giờ được, các cô bé. Nhưng chúng ta sẽ chữa khỏi cho cô ấy, tớ
xin hứa.”

“Nhưng bằng cách nào?” Olive hỏi. Câu hỏi của cô vang vọng lại trên

các vách đá, mỗi tiếng vọng hỏi thêm lần nữa.

Emma đứng dậy. “Tớ sẽ cho các cậu biết bằng cách nào,” cô nói, và mọi

con mắt đổ dồn vào cô. “Chúng ta sẽ đi bộ.” Emma nói những lời đó với vẻ
quả quyết khiến tôi lạnh người. “Chúng ta sẽ đi, cứ đi cho tới khi đến được
thành phố nào đó.”

“Nhưng nếu không có thành phố nào trong vòng năm mươi ki lô mét thì

sao?” Enoch hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.