THÀNH PHỐ HỒN RỖNG - Trang 289

bàn tay tôi, đưa nó lên áp vào gò má mịn màng của mình. “Cái này ư?” cô
nói. “Đó là một sự dối trá. Đây không thực là tớ. Nếu cậu có thể nhìn thấy
tớ đúng như con người thực của tớ, cậu sẽ không còn yêu tớ nữa.”

“Tớ không quan tâm tới chuyện đó…”

“Tớ là một bà già!” cô nói. “Cậu nghĩ chúng ta giống nhau, nhưng không

phải. Con người mà cậu nói cậu yêu này ư? Cô ta thực sự là một mụ phù
thủy, một bà lão ẩn nấp trong thân hình một cô gái. Cậu là một thiếu niên –
một cậu bé – một chú nhóc nếu so sánh với tớ. Cậu không bao giờ hiểu nổi
thế là thế nào đâu, luôn kề cận cái chết vào mọi lúc. Và không nên hiểu. Tớ
chưa bao giờ muốn cậu hiểu. Cậu vẫn còn cả cuộc đời để nhìn về phía
trước, Jacob. Tớ đã sống hết cuộc đời của mình rồi. Và một ngày kia – có lẽ
sẽ sớm thôi – tớ sẽ chết và trở về với cát bụi.”

Cô nói ra tất cả với sự quả quyết lạnh lùng tới mức tôi biết cô tin vào

điều đó. Cô đau khổ khi phải nói ra những lời này, tôi đau khổ khi phải
nghe chúng, nhưng tôi hiểu vì sao cô lại làm thế. Theo cách của mình, cô
đang cố cứu tôi.

Dù sao cũng thật đau đớn – một phần vì tôi biết cô nói đúng. Nếu cô

Peregrine bình phục, như vậy tôi coi như đã làm điều tôi định làm: tìm hiểu
bí mật của ông nội tôi, trả món nợ của gia đình tôi với cô Peregrine; sống
cuộc sống phi thường tôi vẫn hằng mơ – hay ít nhất là một phần của cuộc
sống đó. Và vào thời điểm như vậy, ràng buộc duy nhất còn lại của tôi là
với bố mẹ tôi. Còn về Emma, tôi chẳng hề bận tậm về chuyện cô lớn hơn
tôi, hay khác tôi, nhưng cô đã quyết định là tôi nên bận tâm về điều đó, và
có vẻ chẳng thể nào thuyết phục cô khác đi được.

“Có lẽ khi tất cả chuyện này kết thúc,” cô nói, “tớ sẽ gửi thư cho cậu, rồi

cậu hồi âm. Và có lẽ một ngày nào đó cậu lại có thể tới gặp tớ.”

Một lá thư. Tôi nghĩ tới cái hộp bụi bặm tôi đã tìm thấy trong phòng cô,

những lá thư ông nội viết. Vậy với cô tôi chỉ là vậy thôi sao? Một ông già
bên kia đại dương? Một ký ức? Và tôi nhận ra tôi sắp sửa theo chân ông nội
mình theo cách tôi chưa bao giờ nghĩ là có thể. Về nhiều khía cạnh, tôi đang
sống cuộc sống của nội. Và rất có thể một ngày kia sự cảnh giới hồn rỗng
của tôi sẽ trở nên quá chểnh mảng, tôi sẽ già đi, đãng trí, và sẽ chết như ông
nội. Và Emma sẽ tiếp tục sống mà không có tôi, không có ai trong hai ông
cháu tôi, và đến một ngày có thể ai đó sẽ tìm thấy những lá thư của tôi trong

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.