THÀNH PHỐ HỒN RỖNG - Trang 297

Và tôi nói với họ. Đợi thêm nữa cũng chẳng ích gì. “Tớ sắp rời khỏi

đây,” tôi nói. “Khi tất cả chuyện này kết thúc, tớ sẽ quay về nhà.”

Có một khoảnh khắc im lặng vì sốc. Cuối cùng Emma cũng bắt gặp ánh

mắt tôi, và tôi có thể thấy đôi mắt cô ướt nhòa.

Rồi Bronwyn đứng dậy khỏi bàn và đưa hai cánh tay ôm chầm lấy tôi.

“Người anh em,” cô nói. “Chúng tớ sẽ nhớ cậu lắm.”

“Tớ cũng sẽ nhớ các cậu,” tôi nói. “Nhiều hơn những gì tớ có thể nói.”

“Nhưng tại sao?” Olive nói, lơ lửng bay lên ngang tầm mắt tôi. “Có phải

tớ khó chịu quá không?”

Tôi đưa bàn tay đặt lên đầu cô bé và đẩy cô xuống sàn trở lại. “Không,

không, không có gì liên quan tới cậu cả,” tôi nói. “Cậu rất tuyệt, Olive.”

Emma bước tới. “Jacob tới đây để giúp chúng ta,” cô nói. “Nhưng cậu ấy

phải quay trở lại cuộc sống cũ của mình, nó vẫn luôn ở đó chờ cậu ấy.”

Những đứa trẻ có vẻ hiểu. Không có sự tức giận. Phần lớn họ dường như

thực sự mừng cho tôi.

Cô Wren ló đầu vào phòng để cập nhật nhanh tình hình cho chúng tôi –

mọi thứ diễn ra rất tuyệt, bà nói. Cô Peregrine đang bình phục. Đến sáng bà
sẽ sẵn sàng. Rồi cô Wren lại lui ra.

“Ơn Chúa,” Horace nói.

“Cảm ơn các loài chim,” Hugh nói.

“Cảm ơn Chúa và các loài chim,” Bronwyn nói. “Tất cả những con chim

trên tất cả những cái cây trong tất cả các khu rừng.”

“Cảm ơn cả Jacob nữa,” Millard nói. “Chúng ta không bao giờ có thể

làm được đến chừng này nếu không có cậu ấy.”

“Thậm chí chúng ta còn chẳng thể rời nổi khỏi hòn đảo,” Bronwyn nói.

“Cậu đã làm rất nhiều cho chúng tớ, Jacob.”

Tất cả họ đều tới và ôm hôn tôi, tất cả, từng người một. Rồi họ rời đi, chỉ

còn lại Emma, và cô ôm hôn tôi cuối cùng – một cái ôm hôn thật dài, vừa
ngọt ngào vừa cay đắng thật giống với lời tạm biệt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.