THÀNH PHỐ HỒN RỖNG - Trang 298

“Yêu cầu cậu rời đi là điều khó khăn nhất tớ từng phải làm,” cô nói. “Tớ

rất vui vì cậu đã tới. Tớ không nghĩ tớ sẽ có đủ sức mạnh để yêu cầu thêm
nữa.”

“Tớ ghét chuyện này,” tôi nói. “Tớ ước gì có một thế giới mà chúng ta có

thể bình yên ở bên nhau.”

“Tớ biết,” cô nói. “Tớ biết, tớ biết.”

“Tớ ước…” tôi bắt đầu nói.

“Đừng nói nữa,” cô nói.

Nhưng tôi vẫn nói. “Tớ ước gì cậu có thể về nhà cùng tớ.”

Cô nhìn đi chỗ khác. “Cậu biết chuyện gì sẽ xảy ra với tớ nếu tớ làm điều

đó mà.”

“Tớ biết.”

Emma không thích những cuộc chia tay kéo dài. Tôi có thể cảm thấy cô

đang cố gồng mình lên, cố đè nén nỗi đau trong lòng. “Vậy nhé,” cô nói với
giọng công việc. “Lên kế hoạch chút. Khi cô Peregrine trở lại hình người,
cô sẽ dẫn cậu trở lại chỗ lễ hội, xuống đường hầm, và khi cậu đi qua phòng
thay đồ, cậu sẽ trở lại hiện tại. Cậu nghĩ mình có thể xoay xở được từ đó
chứ?”

“Tớ nghĩ là được,” tôi nói. “Tớ sẽ gọi cho bố mẹ tớ. Hoặc tới một đồn

cảnh sát, hay làm gì đó. Tớ tin chắc đến giờ này hẳn đã có thông báo tìm
kiếm dán ảnh của tớ tại tất cả các đồn cảnh sát Anh rồi, tớ hiểu bố tớ lắm.”
Tôi cười khẽ, vì nếu không làm thế có khi tôi đã bắt đầu khóc.

“Thế thì ổn,” cô nói.

“Thế là ổn,” tôi nói.

Chúng tôi nhìn nhau, chưa hoàn toàn sẵn sàng chia tay, nhưng không biết

chắc phải làm gì khác. Bản năng thôi thúc tôi hôn cô, nhưng tôi kìm mình.
Chuyện này không còn được phép nữa.

“Cậu đi đi,” cô nói. “Nếu cậu không bao giờ nghe nói gì về bọn tớ nữa,

thì một ngày nào đó cậu sẽ có thể kể lại câu chuyện của chúng ta. Cậu có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.