THÀNH PHỐ HỒN RỖNG - Trang 315

với những gian hàng và người bán hàng, những đứa trẻ đầu đường xó chợ
tròn mắt nhìn theo chúng tôi, vào phòng cải trang, đi qua đống quần áo
chúng tôi đã vứt bỏ lại, rồi xuống đường hầm tàu điện ngầm. Đám lính thúc
chúng tôi đi, cáu gắt quát chúng tôi giữ im lặng (cho dù suốt nhiều phút
chẳng ai hé lấy một lời), giữ đầu cúi xuống và đi theo hàng không thì sẽ bị
nện bằng súng.

Caul không còn đi cùng chúng tôi – hắn đã ở lại sau cùng phần đông đám

lính để “dọn dẹp”, theo tôi thì có nghĩa là lùng sục trong Vòng Thời Gian để
tìm bắt những người đang lẩn trốn và lạc mất. Lần cuối cùng, chúng tôi
thấy, hắn đang xỏ chân vào một đôi ủng kiểu dáng hiện đại và mặc trên
người một chiếc áo khoác quân đội, hắn bảo đã chán ngấy khuôn mặt của
chúng tôi nhưng sẽ gặp chúng tôi “ở phía bên kia”, cũng chẳng biết nghĩa là
gì.

Chúng tôi đi ngang qua chỗ thời gian dịch chuyển, và lại tiến lên theo

dòng thời gian – nhưng không phải tới chỗ nào đó kiểu như những đường
hầm tôi đã quen. Các thanh ray và tà vẹt giờ đều bằng kim loại, và ánh sáng
trong hầm cũng khác, không còn là bóng đèn sợi đốt đỏ quạch mà là những
bóng đèn huỳnh quang nhấp nháy tỏa ra thứ ánh sáng xanh lục nhợt nhạt.
Sau đó, chúng tôi chui ra khỏi đường hầm, tới ke ga, và tôi hiểu ra lý do:
chúng tôi không còn ở thế kỷ mười chín, thậm chí không còn ở thế kỷ hai
mươi. Đám đông người lánh nạn tìm nơi trú ẩn giờ đã biến mất; nhà ga gần
như vắng tanh. Cầu thang xoáy trôn ốc chúng tôi từng dùng để đi xuống đã
biến mất, được thay thế bằng một thang máy. Một màn hình LED có chữ
điện tử chạy cuốn treo phía trên ke ga: THỜI GIAN TỚI CHUYẾN TIẾP
THEO: 2 PHÚT. Trên tường là tấm áp phích giới thiệu một bộ phim tôi vừa
xem mùa hè vừa rồi, ngay trước khi ông nội tôi qua đời.

Chúng tôi đã để năm 1940 ở lại sau lưng. Tôi đã trở lại hiện đại.

Vài đứa trẻ nhận ra điều này với vẻ mặt ngạc nhiên và sợ hãi, như thể sợ

rằng họ sẽ già đi chỉ sau vài phút, nhưng với phần lớn trong số họ, tôi nghĩ
cú sốc do bất ngờ bị bắt sẽ không giảm sút bởi một chuyến đi không trông
đợi tới hiện tại; họ đang lo bị rút mất linh hồn chứ không phải sợ tóc bạc đi
hay da có đốm đồi mồi.

“Đám lính dồn chúng tôi lại giữa ke ga để đợi tàu. Tiếng giày bước đi

nặng nề vang lên hướng về phía chúng tôi. Tôi đánh liều ngoái lại liếc nhìn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.