Sau đó, chúng xô đẩy, đấm đá dồn chúng tôi lên tàu. Bên cạnh tôi, Emma
đang chống cự, khiến gã lính đẩy cô lại gần. Thế rồi tôi thấy hai bàn tay bị
còng của cô lóe sáng màu cam, và cô đưa tay ra sau chộp lấy hắn. Gã lính
ngã lăn ra đất, gào thét, một cái lỗ hình bàn tay đã cháy thấu qua bộ đồ ngụy
trang của gã. Sau đó, gã lính đang đẩy tôi vung báng súng của hắn lên và
đang chực nện nó xuống cổ Emma thì một bản năng trỗi dậy trong tôi, tôi
liền huých vai vào lưng hắn.
Hắn loạng choạng.
Emma nung chảy còng của cô, nó rơi xuống khỏi tay cô như một đống
kim loại méo mó nóng đỏ. Gã lính giám sát tôi lúc này quay súng chĩa vào
tôi, gầm lên tức tối, nhưng hắn chưa kịp bắn, Emma đã xông tới từ phía sau
và chụp hai bàn tay vào hai bên mặt hắn, các ngón tay cô nóng tới mức
chúng ngập vào hai má hắn như lướt qua bơ mềm. Gã lính buông rơi súng
và đổ sập xuống, gào rú.
Tất cả chuyện này diễn ra rất nhanh, chỉ trong vòng vài giây.
Tiếp theo, thêm hai gã lính xông tới chúng tôi. Lúc này gần như tất cả
những người khác đã ở trên tàu – ngoại trừ Bronwyn và hai anh em mù, vốn
chưa lúc nào bị còng tay và lúc này chỉ đang đứng lồng tay vào nhau. Thấy
chúng tôi sắp bị bắn chết, Bronwyn làm một điều tôi không bao giờ có thể
hình dung nổi cô sẽ làm trong bất kỳ hoàn cảnh nào: cô tát mạnh vào mặt
cậu anh, rồi tóm lấy cậu em và thô bạo lôi mạnh khỏi cậu anh.
Vào khoảnh khắc mối liên hệ giữa họ bị cắt đứt, hai anh em bật lên một
tiếng thét dữ dội tới mức nó tạo thành một cơn cuồng phong. Cơn cuồng
phong lao qua nhà ga đầy uy lực – thổi bạt Emma và tôi lại đằng sau, đánh
vỡ kính của đám lính, âm thanh gần như vượt quá tần số đôi tai tôi nghe
được, khiến cho tất cả những gì tôi nghe thấy chỉ là một tiếng rít chói tai
Eeeeeeee…
Tôi nhìn thấy tất cả các ô cửa sổ của đoàn tàu vỡ tung, và các màn hình
LED tan tành thành mảnh sắc như dao, còn những bóng đèn ống bằng thủy
tinh chạy dọc nóc nổ tan tành, khiến chúng tôi chìm vào màn đêm tối đen
như mực trong khoảnh khắc, sau đó những ánh đỏ nhấp nháy cuồng loạn
của đèn báo khẩn cấp bật sáng.