“Cậu không biết cậu đang nói gì đâu,” Emma lên tiếng, đỏ bừng vì phẫn
nộ. “Trong chuyện đó còn nhiều nguyên do hơn thế.”
Enoch nhún vai. “Dù sao đi nữa, tất cả chuyện đó đều không phải vấn
đề,” cậu ta nói. “Dù các cậu có nghĩ gì về Abe, nhóc này cũng không phải là
cậu ấy.”
Vào khoảnh khắc ấy tôi ghét Enoch, thế nhưng không thể trách cậu ta vì
đã nghi ngờ tôi. Làm sao những người khác, chắc chắn và thuần thục những
khả năng của mình đến thế, có thể đặt nhiều niềm tin tới vậy vào năng lực
của tôi - một thứ tôi chỉ mới bắt đầu hiểu và biết mình có thể làm được mới
vài ngày? Dường như chuyện tôi là cháu ai chẳng mấy ý nghĩa. Tôi chỉ đơn
giản không biết mình đang làm gì.
“Cậu nói đúng, tớ không phải ông tớ,” tôi nói. “Tớ chỉ là một cậu nhóc
từ Florida tới. có lẽ tớ đã gặp may khi giết được con hồn rỗng đó.”
“Vớ vẩn,” Emma nói. “Một ngày nào đó cậu sẽ trở thành một người diệt
trừ hồn rỗng hệt như Abe.”
“Hãy hy vọng ngày đó sớm đến,” Hugh nói.
“Đó là số mệnh của cậu,” Horace nói, và cách cậu nói ra những lời này
khiến tôi nghĩ cậu biết điều gì đó tôi không biết.
“Nếu đúng thế, mong Chim giúp đỡ tất cả chúng ta,” Enoch nói.
Đầu tôi quay cuồng. Gánh nặng từ kỳ vọng của họ đe dọa sẽ đè bẹp tôi.
Tôi đứng lên, loạng choạng, và đi ra phía cửa hang. “Tớ cần chút không
khí,” tôi nói, đẩy Enoch sang bên.
“Jacob, đợi đã!” Emma kêu lên. “Những chiếc khí cầu!”
Nhưng chúng đã bay đi từ lâu.
“Cứ để cậu ta đi,” Enoch lầm bầm. “Nếu chúng ta may mắn, cậu ta sẽ bơi
trở lại Mỹ.”
***
Bước đi theo mép nước, tôi cố gắng - hay muốn - hình dung bản thân
mình dưới góc nhìn của những người bạn mới: không phải là Jacob, cậu