THÀNH PHỐ HỒN RỖNG - Trang 35

nhóc từng gãy xương mắt cá chân khi chạy theo một chiếc xe bán kem, hay
từng miễn cưỡng nghe theo mệnh lệnh của bố và thất bại ba lần khi tìm
cách giành lấy một chỗ trong đội chạy việt dã vốn chẳng phải đua tranh
khốc liệt gì của trường cậu ta, mà là Jacob, người săn tìm các bóng ma,
người giải nghĩa kỳ tài những cơn quặn thắt ruột, người phát hiện và diệt trừ
những con quái vật chính hiệu có thật - và tất cả những điều đó có thể sẽ
định đoạt sống chết cho cả đám trẻ đặc biệt vui vẻ chúng tôi.

Làm thế nào tôi có thể kế thừa di sản của ông tôi đây?

Tôi leo lên một đống đá nằm ngay mép nước và đứng đó, hy vọng cơn

gió thổi đều đều sẽ hong khô bộ quần áo ẩm ướt của mình, và trong ánh
sáng đang tắt dần tôi ngắm nhìn biển, một tấm bạt xám xịt không ngừng
thay đổi tông độ, những sắc xám trộn lẫn vào nhau và tối sẫm. Ngoài xa,
thỉnh thoảng một đốm sáng lại lóe lên. Cây hải đăng ở Cairnholm đang
nhấp nháy lời chào tạm biệt cuối cùng của nó.

Tâm trí tôi trôi dạt đi. Tôi chìm vào một giấc mơ ban ngày.

Tôi thấy một người đàn ông. Ông ta trạc tuổi trung niên, người bê bết

bùn bẩn thỉu, chậm chạp bò theo rìa một vách đá, mái tóc lơ thơ rối bời và
ướt nhẹp xõa xuống khuôn mặt. Gió quất vào chiếc áo khoác mỏng của ông
như thổi vào một lá buồm. Ông dừng lại, phủ phục xuống chống người trên
hai khuỷu hay. Hai bên khuỷu tay ông trượt xuống chỗ đất lõm ông đã tạo
nên hàng tuần trước đó, trong khi ông lang thang dọc theo các vách đá ven
biển này tìm những con nhạn biển đang kết đôi và tổ hải âu. Ông giơ một
chiếc ống nhòm lên mắt, nhưng hướng nó xuống thấp, thấp hơn vị trí các tổ
chim, xuống một dải bờ biển hẹp hình lưỡi liềm nơi thủy triều dâng thu nhặt
đủ thứ và hất chúng dạt vào bờ: củi rêu và rong biển, mảnh thuyền vỡ - và
đôi khi, như lời cư dân địa phương, cả những xác chết.

Người đàn ông ấy là bố tôi. Ông đang tìm kiếm một thứ ông khẩn thiết

mong muốn không tìm thấy.

Ông đang tìm thi thể con trai mình.

Cảm thấy cái gì đó chạm vào giày mình, tôi mở choàng mắt ra, giật mình

rời khỏi cơn nửa tỉnh nửa mơ. Trời đã sẩm tối, và tôi đang ngồi trên đống
đá, hai đầu gối thu vào áp sát ngực, và đột nhiên Emma ở đó, cơn gió thổi
tung mái tóc, cô đứng trên mặt cát phía dưới tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.