THÀNH PHỐ HỒN RỖNG - Trang 37

dịu dàng và dễ mến hơn - nhưng mọi thứ cậu nói… cậu nói hệt như Abe hồi
đầu khi cậu ấy mới tới sống cùng bọn tớ.”

“Thật sao?”

“Phải. Cậu ấy cũng rất bối rối. Cậu ấy chưa bao giờ gặp người đặc biệt

nào khác. Cậu ấy không hiểu năng lực của mình cũng như cách nó vận
hành, hay cậu ấy có thể làm gì. Mà nói thực lòng thì cả bọn tớ cũng không
hề biết. Điều cậu và cậu ấy có thể làm là rất hiếm gặp. Nhưng ông cậu đã
học được cách sử dụng nó.”

“Bằng cách nào?” tôi hỏi. “Ở đâu?”

“Trong chiến tranh. Cậu ấy là thành viên một đơn vị bí mật gồm toàn

người đặc biệt trong quân đội Anh. Chiến đấu chống lại đám hồn rỗng lẫn
bọn Đức. Người ta không trao huân chương tặng thưởng cho những việc
kiểu như họ đã làm - nhưng với bọn tớ họ là những người anh hùng, và
không ai hơn được ông cậu. Những hy sinh họ chịu đựng đã đẩy lùi những
kẻ sa đọa trong nhiều thập kỷ và cứu được tính mạng vô số người đặc biệt.”

Ấy thế nhưng ông lại không thể cứu được hai cụ nội, tôi thầm nghĩ. Thật

bi thảm lạ lùng làm sao.

“Và tớ có thể nói với cậu điều này,” Emma nói tiếp. “Cậu cũng đặc biệt

chẳng kém gì cậu ấy - và cũng can đảm không kém.”

“Chà. Giờ thì cậu chỉ đang cố làm tớ cảm thấy phấn chấn hơn thôi.”

“Không.” Emma nói, nhìn thẳng vào mắt tôi. “Không phải thế. Rồi cậu

sẽ nhận ra, Jacob. Một ngày nào đó, cậu sẽ trở thành một người diệt trừ hồn
rỗng còn cừ khôi hơn cậu ấy trước đây.”

“À phải, đó là điều mọi người vẫn nói. Làm thế nào cậu có thể chắc chắn

vậy được?”

“Tớ cảm thấy điều đó rất rõ rệt,” cô nói. “Cậu được định đoạt để làm

điều đó, tớ nghĩ vậy. Cũng như cậu được định đoạt sẽ tới Cairnholm.”

“Tớ không tin vào những thứ như thế. Số phận. Các vì sao. Định mệnh.”

“Tớ đâu nói là định mệnh.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.