THÀNH PHỐ HỒN RỖNG - Trang 53

“Không biết!” cô trả lời. “Trông như thể bên trong chạy sâu xuống dưới.

Tốt hơn tớ nên lại nhìn gần hơn!”

Emma trèo vào trong khuôn miệng bằng đá của người khổng lồ.

“Tốt hơn cậu nên leo xuống khỏi chỗ đó, không lại làm sao bây giờ!”

Horace gọi lớn. “Cậu đang khiến mọi người lo lắng đấy.”

Cậu thì cái gì chả lo,” Hugh nói.

Emma ném thêm một hòn đá xuống dưới cổ họng người khổng lồ, lắng

nghe âm thanh vọng lại. Cô đang dợm nói “Tớ nghĩ chỗ này có thể là
một…” thì trượt chân trên những hòn sỏi rời, và từ cuối cùng cô nói bị sót
mất khi cô toài người bám lại kịp thời, suýt ngã.

“Cẩn thận!” tôi gọi lớn, tim đập thình thịch. “Đợi đã, tớ cũng tới đây!”

Tôi bì bõm lội xuống hồ theo sau cô.

“Nó có thể là cái gì cơ?” Enoch hỏi.

“Chỉ có một cách để tìm ra thôi!” Emma nói đầy kích động, rồi đi sâu

hơn vào miệng người khổng lồ.

“Ôi, Chúa ơi,” Horace thốt lên. “Cậu ấy đi vào kìa… ”

“Đợi đã!” tôi lớn tiếng gọi lần nữa, nhưng Emma đã đi, rồi biến mất

xuống dưới cổ họng người khổng lồ.

***

Khi lại gần, trông người khổng lồ có vẻ to hơn so với khi nhìn từ trên bờ,

và khi ngó xuống cuống họng tối om của nó, tôi dám thề tôi gần như có thể
nghe thấy ông lão Cuthbert hít thở. Tôi khum hai bàn tay lại gọi tên Emma.
Chính giọng nói của tôi vọng trở lại. những người khác lúc này cũng đang
lội xuống hồ, nhưng tôi không thể đợi họ - nhỡ Emma đang gặp nguy hiểm
dưới đó thì sao? Tôi bèn nghiến chặt răng, thả hai chân vào bóng tối, rồi
buông mình xuống.

Tôi rơi khá lâu. Trong hẳn một giây. Rồi ùm – một cú rơi vào nước lạnh

tới mức làm tôi há hốc miệng, tất cả các sợi cơ trên người đồng loạt co thắt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.