THÀNH PHỐ HỒN RỖNG - Trang 64

“Nếu đó là bà ấy,” Enoch vừa nói vừa gõ vào bức ảnh, “vậy cái gì được

chôn cất ở đây?”

“Cái ghế,” Addison nói. “Một cuộc đời đặc biệt đã bị phí phạm như thế

đấy.”

“Nghĩa địa này đầy ắp những câu chuyện như của Magda,” Addison nói.

“Cô Wren muốn trại động vật này là một con thuyền cứu nạn, nhưng dần dà
nó trở thành nghĩa địa.”

“Như tất cả các Vòng Thời Gian của chúng ta,” Enoch nói. “Như chính

bản thân giới sinh vật đặc biệt. Một thử nghiệm thất bại.”

“ ‘Nơi này đang chết dần,’ cô Wren hay nói vậy.” Giọng Addison cất lên

bắt chước bà Chủ Vòng. “ ‘Và tôi chẳng là gì ngoài người chủ trì một tang
lễ dài!’”

Đôi mắt Addison ươn ướt khi nhớ tới bà, nhưng nhanh chóng đanh trở

lại. “Cô ấy đã rất kịch.”

“Làm ơn đừng nhắc tới Chủ Vòng của chúng ta bằng thời quá khứ,”

Deirdre nói.

“Rất kịch,” con chó nói. “Xin lỗi. Không có đã.”

“Bọn họ săn các bạn,” Emma nói, giọng lạc hẳn đi vì bức xúc. “Tàn sát

các bạn, giam hãm các bạn trong vườn thú.”

“Đúng như những tay thợ săn đã làm trong câu chuyện về Cuthbert,”

Olive nói.

“Phải,” Addison nói. “Có những sự thực tốt nhất nên được diễn đạt dưới

dạng truyền thuyết.”

“Nhưng chẳng có Cuthbert nào cả,” Olive nói, bắt đầu hiểu ra. “Không

có người khổng lồ nào hết. Chỉ có một con chim.”

“Một con chim rất đặc biệt,” Deirdre nói.

“Các bạn đang lo lắng cho bà ấy,” tôi nói.

“Tất nhiên là thế rồi,” Addison nói. “Theo như tôi biết, cô Wren là Chủ

Vòng duy nhất còn lại chưa bị bắt. Khi nghe nói các chị em của mình bị bắt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.