THÀNH PHỐ HỒN RỖNG - Trang 66

khiếp như ông nói đâu.” Sau đó, cô nhìn Emma rồi nhướng mày lên, và lần
này Emma gật đầu.

“Vậy sao,” Addison đáp lại.

“Phải, đúng thế. Thực ra, ở ngay đây tôi có một thứ có thể sẽ làm ông vui

lên.”

“Tôi hơi nghi ngờ điều đó đấy,” con chó lẩm nhẩm, nhưng vẫn ngẩng

đầu lên khỏi hai chân trước để nhìn xem thứ đó là gì.

Bronwyn mở áo khoác ra và nói, “Tôi muốn ông gặp người Chủ Vòng

thứ hai còn chưa bị bắt, cô Alma Peregrine.” Con chim ló đầu ra ngoài ánh
nắng và chớp mắt.

Giờ đến lượt những con vật ngỡ ngàng. Deirdre há hốc miệng kinh ngạc,

Grunt kêu lên the thé và vỗ tay, còn bầy gà mái vỗ phành phạch đôi cánh vô
dụng của họ.

“Nhưng chúng tôi nghe nói vòng của các cô cậu đã bị tấn công!”

Addison nói. “Chủ Vòng của các bạn đã bị bắt cóc!”

“Đúng thế,” Emma nói đầy tự hào, “nhưng chúng tôi đã đoạt lại được cô

ấy!”

“Nếu vậy,” Addison nói, cúi đầu xuống trước cô Peregrine, “đây quả là

một hân hạnh hiếm có. Sẵn sàng phụng sự bà. Nếu bà cần một chỗ để biến
hình, tôi sẽ rất vui được dẫn bà tới nơi ở riêng của cô Wren.”

“Cô ấy không biến hình được,” Bronwyn nói.

“Thế là sao?” Addison hỏi. “Bà ấy ngại chăng?”

“Không,” Bronwyn nói. “Cô ấy bị kẹt.”

Cái tẩu rơi khỏi miệng Addison. “Ôi, không,” con chó khẽ thốt lên. “Cô

có chắc thế không?”

“Cô ấy đã thế này được hai ngày rồi,” Emma nói. “Tôi nghĩ nếu có thể

trở lại dạng người, thì đến lúc này cô ấy đã làm thế rồi.”

Addison lắc đầu hất đôi kính ra khỏi mặt mình rồi nhìn con chim, đôi

mắt mở to đầy quan ngại. “Tôi có thể khám cho bà ấy được không?” con

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.