THÀNH PHỐ TRỘM - Trang 100

Không ai nhúc nhích. Bọn ta ai cũng đói và mệt và cùng hy vọng ai đó sẽ

đứng lên đi lấy nước. Bên ngoài ánh sáng tắt dần trên bầu trời. Bọn ta nghe
thấy tiếng rì rì của những chiếc đèn pha đang được bật lên, những sợi tóc
bóng đèn khổng lồ từ từ sáng rực. Một chiếc Sukhoi đơn độc lượn vòng bên
trên thành phố, tiếng cánh quạt ầm ì đều đều và trấn an.

“Nó đúng là thứ của nợ bé tí xấu xí nhỉ?”
“Tôi thấy nó dễ thương đấy chứ,” Sonya nói. “Nhìn nó giống bà tôi.”
“Có lẽ chúng ta nên lắc nó, để xem trứng có rơi ra không…”
“Nó cần uống nước.”
“Ừ, lấy cho nó chút nước đi.”
Một tiếng đồng hồ nữa trôi qua. Cuối cùng, Sonya châm đèn, bật dài lên,

và rót một chút nước sông từ bình ra một cái đĩa lót nhỏ, rồi đặt vào trong
hộp của Cục Cưng. Cục Cưng chằm chằm nhìn cô nhưng không hề cố gắng
gì để uống nước.

Sonya về lại chỗ ngồi và thở dài. Sau một lúc để lấy lại sức, cô quay

sang cái giá đan bên cạnh ghế, nhặt lên một chiếc tất rách, kim chỉ, và một
quả trứng bằng sứ dùng để mạng mà cô nhét vào trong gót chiếc tất để kéo
dãn sợi vải ra. Ta chăm chú nhìn những ngón tay khẳng khiu của cô làm
việc. Cô xinh xắn, nhưng bàn tay cô nhìn như bàn tay của thần Chết, bợt
bạt và không có thịt. Tuy nhiên cô rất biết cách sửa tất. Chiếc kim lấp loáng
dưới ánh đèn khi nó cắm vào rồi ra, vào rồi ra, dụ ta gần vào giấc ngủ.

“Em có biết ai là đồ con đĩ ranh đồi bại không?” đột nhiên Kolya hỏi.

“Natasha Rostov.”

Cái tên đó quen quen, nhưng ta không thể nào nhớ ra được ngay.
Sonya cau mày nhưng không ngẩng lên khỏi công việc đan mạng. “Cô

gái trong Chiến tranh và hòa bình ấy à?”

“Anh không tài nào chịu nổi cái đồ đĩ đượi ấy. Ai cũng phải lòng cô ả -

tất cả bọn họ, thậm chí cả những người anh của Cô ả - vậy mà cô ta chẳng
qua chỉ là một ả ỏng ẹo chán phèo.”

"Có thể vấn đề chính là ở chỗ đó," Sonya nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.