THÀNH PHỐ TRỘM - Trang 112

hậu trường. Phải nói là tôi có tên tuổi đấy.”

“Không lúc nào anh ngậm được mồm về cái tên tuổi của anh là sao.”
“Có rất ít thú trên đời này làm tôi sung sướng hơn là cặp đùi của một vũ

công ba lê. Galina Ulanova...”

“Ôi, thôi đi.”
“Gì chứ? Cô ấy là một báu vật quốc gia. Cặp chân của cô ấy lẽ ra phải

được tạc tượng đồng.”

“Anh chưa bao giờ ngủ với Galina Ulanova hết.”
Anh ta nở với ta một nụ cười khẽ, ra điều bí mật, nụ cười nói lên rằng

anh ta biết nhiều chuyện nhưng không thể nào chia sẻ tất cả cùng một lúc.

”Tôi tàn nhẫn thật,” anh ta thừa nhận. “Đi nói với cậu những chuyện kiểu

này... đúng là tàn bạo vô cùng. Giống như nói về họa sĩ Velazquez với một
người mù vậy. Chúng ta hãy đổi chủ đề đi.”

“Anh không muốn nói về những vũ công ba lê mà anh không được ngủ

cùng suốt ba mươi chín cây số tới à?"

“Ba thằng nhóc mò vào một nông trại ăn trộm gà," anh ta bắt đầu cái

giọng kể chuyện cười của mình. Anh ta dùng một giọng khác để kể chuyện
cười, mặc dù ta không thể phân biệt nổi đó phải là giọng gì hoặc tại sao anh
ta nghĩ nó làm câu chuyện trở nên buồn cười hơn. “Người nông dân nghe
thấy tiếng chúng và chạy tới căn nhà chính. Thế là mấy thằng nhóc nhảy
vào ba bao khoai tây để trốn.”

“Chuyện có dài không vậy?”
“Người nông dân đá cái bao thứ nhất và thằng nhóc bên trong kêu,

’Meo!’ giả vờ là một con mèo.”

“Ồ, vậy ra nó giả vờ là một con mèo à?”
“Tôi vừa mới nói còn gì,” Kolya vừa nói vừa ngoảnh lại nhìn xem ta có

định gây chuyện không.

“Tôi biết nó giả vờ là một con mèo rồi. Một khi nó đã kêu ’Meo’ thì hiển

nhiên là nó đang giả vờ là một con mèo còn gì.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.