THÀNH PHỐ TRỘM - Trang 116

Tay trung sĩ của họ bước về phía bọn ta, chính xác thì cũng không chĩa

súng vào bọn ta, nhưng cũng không chĩa ra chỗ khác. Anh ta có dáng dấp
của một người cả đời là quân nhân cùng gò má cao và đôi mắt hẹp của
người Tartar.

“Hai cậu có giấy tờ không?”
“Có chứ,” Kolya vừa nói vừa thọc tay vào trong áo khoác. “Chúng tôi có

giấy tờ đỉnh luôn.”

Anh ta chìa ra bức thư của viên đại tá và hất đầu về phía chiếc xe tải.
"Giàn Katyusha kiểu mới đấy à?”
Tấm bạt phủ đã được kéo tung xuống dưới đất, để lộ ra những giàn

phóng song song chĩa thẳng lên trời, chờ được nạp đạn. Theo những gì bọn
ta được nghe trên đài thì quân Đức sợ Katyusha hơn bất kỳ thứ vũ khí nào
của Xô viết - chúng gọi nó là cây phong cầm của Stalin, phỏng theo tiếng
rít trầm và đầy tang tóc của nó.

Tay trung sĩ liếc nhìn giàn phóng tên lửa rồi quay lại nhìn Kolya.
”Đừng để ý đến cái đó làm gì. Cậu thuộc quân đoàn nào?"
“Năm mươi tư.”
“Năm mươi tư? Lẽ ra cậu phải đang ở Kirishi cơ mà.”
“Đúng thế,” Kolya vừa nói vừa trao cho tay trung sĩ một nụ cười bí hiểm

và hất hàm về phía bức thư trên tay anh ta. “Nhưng lệnh là lệnh.”

Tay trung sĩ mở bức thư ra đọc. Kolya và ta chăm chú nhìn những người

lính xếp các quả tên lửa đuôi vây cá lên các giàn phóng Katyusha.

“Đêm nay hãy trút địa ngục lên đầu chúng!” Kolya hét to. Đám lính trên

xe tải liếc nhìn bọn ta nhưng không nói gì. Nhìn họ như thể đã không ngủ
từ mấy ngày nay; phải tập trung lắm mới nạp được tên lửa mà không để rơi,
hơi sức đâu mà tốn cho mấy thằng điên.

Không cam tâm bị phớt lờ, Kolya bắt đầu hát. Anh ta có giọng nam trung

đầy khỏe khoắn và tự tin.

“Tựa bến sông thoáng bóng ai in trên màn sương mờ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.