THÀNH PHỐ TRỘM - Trang 125

lại gần, như thể nó quyết định rằng như thế là đủ xa lắm rồi. Nó nằm trên
mặt tuyết sũng máu, ngước nhìn lên Kolya bằng đôi mắt màu nâu mệt mỏi.
Cái cọc gỗ chĩa thẳng ra từ trong hộp gỗ trên lưng nó như cột của một chiếc
thuyền buồm. Nhìn nó có vẻ là một thứ mảnh dẻ, không dày hơn một cái
dùi trống.

“Mày là một chú bé ngoan,” Kolya vừa nói vừa quỳ xuống cạnh con chó

chăn cừu, bàn tay trái anh ta giữ yên gáy của con chó. “Mày là chú bé
ngoan của tao.”

Kolya cắt cổ họng con chó bằng một động tác dứt khoát. Con chó giãy

giãy, máu trào ra, bốc hơi trong không khí lạnh giá. Kolya nhẹ nhàng đặt
đầu con chó xuống đất, nơi nó tiếp tục giật giật thêm vài giây, cào chân vào
không trung, như một con cún ngủ mơ, và rồi nó chết.

Bọn ta lặng yên một lúc, bày tỏ lòng kính trọng với con chó vừa ngã

xuống. Kolya chùi cả hai cạnh lưỡi dao vấy máu lên tuyết, lau khô nó trên
ống tay áo khoác của mình, rồi trả lại nó cho ta.

“Chúng ta mất toi bốn mươi phút rồi. Đi nhanh lên.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.