THÀNH PHỐ TRỘM - Trang 126

13

Bọn ta rảo bước nhanh gấp đôi qua rừng bạch dương, đường tàu hỏa ở

phía bên tay trái, mặt trời đang lặn nhanh trên bầu trời. Kolya không nói
năng gì từ lúc ở cánh đồng có lũ chó chết. Ta có thể thấy là anh ta lo lắng
về thời gian; anh ta đã tính toán sai vận tốc của bọn ta, việc bọn ta có thể đi
bộ nhanh đến mức nào qua địa hình phủ tuyết, và chuyến tạt ngang đã làm
tiêu tan bất kỳ cơ hội nào đến được Mga trước khi trời tối. Cái rét lúc này
còn là một mối nguy hiểm lớn hơn cả quân Đức và nhiệt độ chưa gì đã
giảm rất nhanh. Không có nơi trú ẩn là bọn ta sẽ chết.

Bọn ta không hề nhìn thấy một bóng người nào kể từ lúc tạm biệt tay

trung sĩ người Tartar và bọn ta giữ khoảng cách với các nhà ga tàu hỏa bỏ
hoang ở Koloniya Yanino và Dubrovka. Cho dù ở cách xa hai trăm mét bọn
ta vẫn nhìn thấy bức tượng Lenin bị lật đổ bên ngoài nhà ga Dubrovka,
dòng chữ nguệch ngoạc xịt bằng sơn trên bức tường bê tông: STALIN IST
TOT! RUSSLAND IST TOT! SIE SIND TOT!

[18]

Ba giờ chiều mặt trời chúi xuống bên dưới dãy đồi phía Tây và những

đám mây xám nặng nề trên đầu bọn ta hằng lên màu cam. Ta nghe thấy
tiếng rì rì của động cơ máy bay và ngước lên nhìn thấy bốn chiếc
Messerschmitt đang lao về phía Leningrad, cao tít trên đầu bọn ta đến nỗi
tưởng như chúng cũng vô hại như những con ruồi giấm. Ta tự hỏi không
biết chúng sẽ san phẳng tòa nhà nào, hoặc liệu chúng có bị bắn hạ bởi
người của bọn ta dưới mặt đất không, hoặc không thì bởi phi công của bên
ta trên trời. Cảm giác điều đó thật mơ hồ đến tuyệt vời đối với ta, cuộc
chiến của ai đó khác. Bất kể chúng có thả bom xuống đâu đi nữa thì cũng
không phải là vào ta. Khi nhận ra đó là ý nghĩ của chính mình, ta cảm thấy
thật áy náy. Ta đã trở thành giống của nợ ích kỷ gì thế này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.