THÀNH PHỐ TRỘM - Trang 136

sưởi, tạo dáng như đang rình mồi, miệng chúng nhe ra và những cái nanh
trắng lòa. Nến thấp trong những chân đèn treo trên tường.

Kolya và ta lom khom ngoài cửa sổ và chằm chằm nhìn khung cảnh đó

đến khi bài hát kết thúc và cô gái trông như dân Chechen đứng lên thay đĩa.

“Chơi lại lần nữa đi,” cô tóc vàng nói. Giọng cô ta nghẹt đi qua lần kính,

nhưng vẫn dễ nghe được cô ta nói.

“Đừng lại nữa! Xin chị,” bạn nhảy của cô ta nói, “bài gì em biết ấy. Cho

đĩa Eddie Rozner đi.”

Ta quay sang nhìn Kolya. Ta chắc mẩm thấy anh ta đang cười nhăn nhở,

ngây ngất trước khung cảnh siêu thực mà bọn ta vừa gặp phải giữa vùng
đồng không mông quạnh đầy tuyết này. Nhưng anh ta lại hầm hầm, môi
mím chặt lại, mắt toát lên vẻ gì đó như tức giận.

”Đi nào,” anh ta vừa nói vừa đứng lên và dẫn ta đi vòng về phía trước

ngôi nhà. Một cái đĩa mới đã bắt đầu cất lên, lại là nhạc jazz, nhạc công kèn
trumpet dẫn dắt ban nhạc của mình trong một giai điệu rộn rã.

“Chúng ta sẽ vào phải không? Tôi nghĩ họ có thức ăn trong đó. Tôi nghĩ

tôi đã nhìn thấy chút…”

“Tôi chắc chắn là họ có nhiều thức ăn.”
Anh ta gõ lên cửa trước của ngôi nhà nông trang. Tiếng nhạc ngừng chơi.

Vài giây sau cô gái tóc vàng hiện ra phía sau khung cửa sổ chia ô ngay
cạnh cửa chính. Cô ta chằm chằm nhìn bọn ta hồi lâu không nói năng hay
nhúc nhích gì về phía cửa chính.

“Chúng tôi là người Nga,” Kolya nói. “Mở cửa ra.”
Cô ta lắc đầu. “Các anh không nên ở đây.”
“Tôi biết,” anh ta nói, giơ khẩu súng lên để cô gái có thể nhìn thấy nó.

“Nhưng chúng tôi đã ở đây rồi, vậy nên hãy mở cửa ra, quỷ tha ma bắt mẹ
cô đi.”

Cô tóc vàng ngoảnh lại nhìn về phía căn phòng lớn. Cô ta thì thầm gì đó

với một người đứng khuất khỏi tầm nhìn và lắng nghe câu trả lời. Vừa gật
đầu cô ta vừa quay lại nhìn chúng tôi lần nữa, hít một hơi sâu, rồi mở cửa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.