THÀNH PHỐ TRỘM - Trang 137

Bước vào bên trong ngôi nhà nông trang cảm giác giống như đi vào bụng

của con cá voi, nơi ấm áp nhất ta từng được ở suốt mấy tháng rồi. Bọn ta đi
theo cô tóc vàng vào căn phòng lớn, ở đó ba người bạn của cô ta đứng
thành hàng bồn chồn, những ngón tay mân mê viền váy ngủ. Cô tóc đen
nhỏ nhắn với đôi cánh tay mũm mĩm nhìn như sắp khóc đến nơi; môi dưới
của cô ta mấp máy khi cô ta nhìn vào khẩu súng của Kolya.

“Còn ai khác ở đây nữa không?” anh ta hỏi.
Cô tóc vàng lắc đầu.
“Khi nào thì chúng đến?” anh ta hỏi.
Mấy cô gái liếc nhìn nhau.
“Ai cơ. " cô nhìn như người Chechen hỏi.
“Đừng có giở trò với tôi, các cô. Tôi là một sĩ quan Hồng quân, tôi đang

thực hiện nhiệm vụ đặc biệt…”

“Cậu ta cũng là sĩ quan à?” cô tóc vàng vừa hỏi vừa nhìn tôi, không hẳn

là cười cợt, nhưng ta có thể nhận ra vẻ thích thú trong mắt cô ta.

“Không, cậu ấy không phải là sĩ quan, cậu ấy là chiến sĩ...”
“Một chiến sĩ à? Thật không? Cậu bao nhiêu tuổi rồi cưng?”
Lúc này tất cả các cô gái đều nhìn ta. Trong hơi ấm của căn phòng, dưới

sức nặng những ánh nhìn của họ, ta có thể cảm thấy máu đang dồn lên mặt
mình.

“Mười chín,” ta nói, đứng rất thẳng người. “Tháng Tư này là hai mươi.”
“Xì, mười chín gì mà bé tí,” cô gái Chechen nói.
“Mười lăm là cùng,” cô tóc vàng nói.
Kolya kéo giật khóa nòng khẩu súng ngắn, đẩy một viên đạn lên nòng -

một âm thanh rất kịch trong căn phòng tĩnh lặng. Đối với ta thì cử chỉ đó
quá kệch cỡm, nhưng Kolya lại có biệt tài thực hiện những cử chỉ kệch
cỡm. Anh ta giữ khẩu súng ngắn chĩa xuống sàn nhà và nhìn vào mặt từng
cô gái, chậm rãi với từng người một.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.