THÀNH PHỐ TRỘM - Trang 148

lấy áo khoác và ủng của tôi, nên chúng tưởng tôi là người giúp cô ấy. Hắn
bảo tôi đi lấy cái cưa. Tôi không biết lúc đó tôi nghĩ gì nữa, nhưng tôi
không hề nghĩ là... có lẽ tôi cứ tưởng chúng sẽ dùng nó cho sợi dây. Có lẽ
chúng sẽ không làm hại cô ấy vì chúng thích cô ấy đến thế.”

Ta nghe thấy một tiếng nấc nghẹn và ngoảnh sang thấy Nina đang gãi

trán, bàn tay che mắt, môi cắn chặt vào nhau để cố giữ không bật ra thành
tiếng.

“Bốn thằng trong số bọn chúng ghì chân tay cô ấy xuống. Lúc đó thì cô

ấy chưa chống cự lại. Làm sao mà cô ấy chống cự nổi? Cô ấy vỏn vẹn có
bốn mươi cân... Cô ấy tưởng chúng sẽ giết cô ấy và cô ấy không quan tâm;
cô ấy muốn thế, cô ấy đang chờ đợi điều đó. Nhưng chúng không giết cô
ấy. Abendroth bắt tôi đưa cái cưa cho hắn. Hắn không cầm lấy nó từ tôi;
hắn bắt tôi đặt nó vào tay hắn. Hắn muốn tôi biết rằng… rằng tôi đã đưa nó
cho hắn. Tất cả bọn tôi đều ở trong căn phòng này, Nina và Galina cùng với
Olesya và tôi. Chúng bắt bọn tôi phải ở lại. Chúng muốn bọn tôi chứng
kiến, đó là hình phạt cho bọn tôi. Bọn tôi đã giúp cô gái này cố bỏ trốn nên
giờ thì bọn tôi phải chứng kiến. Tất cả bọn Đức đều đang hút thuốc - chúng
đã ở ngoài trời lạnh tìm kiếm cô ấy và giờ thì chúng hút thuốc - căn phòng
đầy ngập khói thuốc của chúng. Nhìn Zoya rất thanh thản, như thể thậm chí
cô ấy còn mỉm cười được vậy. Lúc này cô ấy đã ở quá xa tầm với của
chúng, chúng không thể nào chạm vào cô ấy được nữa. Nhưng cô ấy đã
nhầm về điều đó. Abendroth cúi xuống cạnh cô ấy và thì thầm điều gì đó
vào tai cô ấy. Tôi không biết hắn đã nói gì. Hắn cầm cái cưa gỗ và hắn đặt
lưỡi cưa vào mắt cá chân cô ấy và hắn bắt đầu cưa. Zoya... Có thể tôi sẽ
sống thật lâu, tôi không nghĩ thế, nhưng biết đâu sẽ vậy, và tôi sẽ không bao
giờ xua được tiếng thét đó trong đầu mình. Có đến bốn tên đàn ông khỏe
mạnh ghì cô ấy xuống, và cô ấy chẳng còn gì ngoài da bọc xương, nhưng
cô ấy chống lại chúng, giờ thì cô ấy chống lại chúng, và có thể thấy rõ là
chúng phải gồng sức để ghì cô ấy xuống. Hắn cưa cụt một bàn chân của cô
ấy rồi hắn chuyển sang bàn chân tiếp theo. Một trong số bọn Đức chạy ra
khỏi phòng… cô nhớ chú, Nina? Tôi quên mất tên hắn rồi. Hắn không bao

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.