THÀNH PHỐ TRỘM - Trang 159

“Mày có súng trên người chứ?” giọng nói bên ngoài hỏi.
“Một khẩu súng ngắn Tokarev.”
“Còn tên bạn nhỏ của mày?”
“Chỉ có một con dao.”
“Cả hai thằng mày bước ra ngoài. Giơ tay cao lên không thì bạn tao đây

sẽ bắn rụng những hòn dái bé xíu của tụi mày đấy.”

Lara và Nina đã bò vào tiền sảnh trong lúc cuộc nói chuyện diễn ra,

những chiếc váy ngủ của họ lấp loáng những mẩu thủy tinh từ kính của sổ
bị bắn vỡ toang.

“Họ giết chúng rồi à?” Nina thì thào.
“Cả sáu thằng,” ta bảo cô ta. Ta ngỡ các cô gái sẽ vui, nhưng khi nghe

thấy tin đó họ trao cho nhau những cái nhìn lo lắng. Cuộc sống của họ suốt
mấy tháng qua lúc này đã chấm dứt. Họ sẽ phải chạy trốn mà không biết
bữa ăn tiếp theo của mình sẽ ở đâu ra hoặc họ sẽ ngủ ở đâu. Hàng triệu
người Nga cũng có thể nói như thế, nhưng mọi chuyện đối với những cô
gái này còn tồi tệ hơn. Nếu bị bọn Đức bắt lại được, họ sẽ còn phải chịu
đựng kinh khủng hơn cả Zoya.

Đúng lúc Kolya với tay ra nắm cửa, Lara đặt tay lên chặn anh ta, bắt anh

ta chờ trong giây lát.

“Đừng,” cô ta nói. “Họ sẽ không tin anh đâu.”
“Tại sao họ lại không tin tôi chứ? Tôi là một chiến sĩ Hồng quân cơ mà.”
“Vâng, còn họ thì không. Chẳng có đơn vị Hồng quân nào trong phạm vi

ba mươi cây số quanh đây cả. Họ sẽ nghĩ anh là một kẻ đào ngũ.”

Anh ta mỉm cười và đặt tay lên tay cô.
“Cô có thấy trông tôi giống một kẻ đào ngũ không? Đừng lo. Tôi có giấy

tờ mà.”

Giấy tờ chẳng gây ấn tượng gì với Lara. Trong lúc Kolya lại với tay về

phía tay nắm cửa, cô ta nép lại gần hơn cửa sổ bị vỡ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.