THÀNH PHỐ TRỘM - Trang 16

bọn ta cũng biết hắn là kẻ trà trộn ngay lập tức - hắn có cơ thể của một kẻ
được ăn thịt hằng ngày.

Grisha quỳ xuống và lấy khẩu súng ngắn của tên Đức ra khỏi bao.

“Walther PPK. Bảo rồi mà.”

Bọn ta lật ngửa tên Đức ra. Bộ mặt tái nhợt của hắn trầy xước, da mặt bị

mài trên nhựa đường, những chỗ xước cũng nhợt nhạt như chỗ da còn lành
lặn. Người chết rồi không bị bầm tím nữa. Ta không thể biết được là hắn đã
chết trong trạng thái hoảng sợ hay bất chấp hay yên bình. Chẳng có vết tích
nào của sự sống hoặc tính cách trên mặt hắn trông hắn như một xác chết -
đẻ ra đã là xác chết rồi.

Oleg lột lấy đôi găng tay da màu đen trong khi Vera nhắm vào cái khăn

và cặp kính. Ta tìm thấy một cái bao đeo vào mắt cá của tên phi công và rút
ra một con dao cầm vừa tay có cái chắn ngón tay bằng bạc và phần lưỡi
đơn dài mười lăm xentimét khắc những chữ mà ta không đọc được dưới
ánh trăng. Ta đút lưỡi dao trở vào bao rồi đeo vào mắt cá chân mình, cảm
thấy lần đầu tiên trong nhiều tháng rằng cuối cùng thì số phận chiến binh
của mình cũng đang trở thành sự thật.

Oleg tìm thấy cái ví của người chết và vừa nhăn nhở cười vừa đếm

những đồng mark Đức. Vera bỏ túi một chiếc đồng hồ bấm giờ, to gấp đôi
một chiếc đồng hồ đeo tay thông thường, mà tên Đức đã đeo vòng quanh cổ
tay chiếc áo khoác phi công. Grisha tìm thấy một cặp ống nhòm gấp lại
trong bao da, hai băng đạn dự phòng cho khẩu Walther, và một cái chai dẹt.
Cậu ta mở nắp, hít hít, và chuyển cho ta cái chai.

”Cognac?"
Ta nhấp một ngụm và gật đầu. “Cognac.”
"Cậu từng uống cognac bao giờ chưa?” Vera hỏi.
"Tớ uống rồi mà.”
"Bao giờ?"
"Tớ xem nào," Oleg nói, và cái chai được xoay vòng, bốn đứa bọn ta

ngồi xổm quanh tên phi công xấu số, nhấm nháp thứ rượu có thể là cognac

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.