Có điều gì đó dễ chịu một cách kỳ lạ trong tính dai dẳng của Kolya, việc
anh ta sẵn sàng kể đi kể lại vẫn những câu đùa ấy - nếu ta có thể gọi chúng
là những câu đùa hết lần này đến lần khác. Anh ta giống như một ông già lú
lẫn vui tính ngồi ở bàn ăn tối với xúp củ cải, đường tung tóe trên cổ áo, kể
lại một lần nữa câu chuyện mình được gặp hoàng đế, mặc dù lúc này tất cả
mọi người trong nhà đều có thể kể lại thuộc lòng.
“Một trong những đoạn hay nhất trong văn học, cậu biết đấy. Giáo sư của
chàng vào thời hoàng kim từng là một nhà văn nổi tiếng, nhưng đến lúc này
thì ông ta đã hoàn toàn bị quên lãng. Radchenko cảm thấy xấu hổ thay cho
ông già. Chàng nhìn ông ta từ cửa sổ phòng ngủ - Radchenko không bao
giờ rời căn hộ của mình; nhớ đấy, bảy năm rồi chàng chưa rời khỏi nó -
chàng nhìn vị giáo sư vừa đi khuất khỏi tầm mắt, vừa đá lũ chim câu và
nguyền rủa chúng.” Kolya hắng giọng và chuyển sang kiểu nói hùng hồn
của anh ta. “Tài năng chắc hẳn phải là một người tình rồ dại. Nàng đẹp lộng
lẫy; khi ta ở cùng nàng, mọi người ngước nhìn ta, họ đấy”. Nhưng nàng nện
cửa phòng ta vào những giờ oái năm, rồi nàng biến mất cả hồi dài đằng
đẳng, và nàng không có kiên nhẫn với những thứ khác trong sự tồn tại của
ta: vợ ta, con ta, bạn bè ta. Nàng là buổi tối hào hứng nhất trong cả tuần của
ta, nhưng rồi bỗng một hôm nàng rời bỏ ta mãi mãi. Một đêm, sau khi nàng
đã biến mất suốt bao năm, ta sẽ nhìn thấy nàng trong vòng tay của một
người đàn ông trẻ trung hơn, và nàng sẽ vờ như không còn nhận ra ta nữa."
Việc Kolya dường như miễn nhiễm với sự kiệt sức khiến ta vừa khó chịu
vừa thích thú. Ta chỉ có thể bước tiếp nhờ nhìn vào một cái cây ở xa xa và
tự hứa với mình rằng ta sẽ không bỏ cuộc trước khi đến được nó và khi bọn
ta đến được cái cây đó, ta lại tìm một cây khác và thề rằng đó sẽ là cây cuối
cùng. Nhưng Kolya dường như có thể rong chơi qua cả khu rừng, thao thao
bất tuyệt độc thoại một mạch cả mấy tiếng đồng hồ.
Ta chờ một lúc để chắc chắn rằng anh ta đã nói xong rồi mới gật đầu.
“Hay đấy.”
“Thật chứ,” anh ta vội vàng nói, sung sướng khi nghe vậy. Phản ứng đó
làm ta chăm chú nhìn gương mặt sáng bừng dưới ánh trăng của anh ta.