THÀNH PHỐ TRỘM - Trang 184

người lính gác im lìm già hơn tất cả số còn lại. Trong khi ta thở hổn hển,
Kolya nhấp trà trong bi đông, một nhà tự nhiên học ra ngoài dạo buổi tối.
Khẩu phần bộ đội hơn hẳn khẩu phần dân thường đó là cách ta lý giải về
nguồn năng lượng vượt trội của anh ta, phớt lờ thực tế rằng suốt mấy ngày
vừa rồi bọn ta đã ăn giống hệt nhau.

“Anh kể là anh đã rời đơn vị của mình để bảo vệ luận văn về Con chó

săn trong sân của Ushakovo,” ta vừa nói vừa dừng lại giữa mỗi câu để lấy
lại hơi thở. “Và giờ thì anh thừa nhận là chẳng có Ushakovo và cũng chẳng
Con chó săn trong sân nào hết.”

“Nhưng sẽ có mà. Nếu tôi sống đủ lâu."
“Tại sao anh lại bỏ đơn vị của mình.”
“Phức tạp lắm.”
“Hai người sắp sửa vào bụi thông nhau phỏng?”
Kolya và ta quay ngoắt lại. Vika đã lẳng lặng đến ngay sau lưng bọn ta

không một tiếng động, gần đến nỗi ta có thể vươn tay ra và chạm vào má
của cô. Cô gườm gườm nhìn vào mặt bọn ta với vẻ khinh bỉ, không giấu
nổi sự ghê tởm khi phải đi cùng những tên lính thảm hại đến thế.

“Các anh được bảo phải đi theo hàng một cách nhau chín bước.” Giọng

cô nghe rất trầm đối với một cô gái nhỏ nhắn nhường ấy, khàn khàn, như
thể cô vừa bị ốm suốt tuần trước đó và thanh quản của cô còn chưa khỏi
hẳn. Cô là người nói thầm thành thạo, có thể nhấn khẽ khàng phát âm từng
từ để bọn ta hiểu được mọi điều nhưng bất kỳ ai cách đó năm mét cũng
không thể nghe được gì hết.

“Các anh đang nhàn tản cứ như một cặp đĩ đực vậy, lại còn tán dóc về

sách nữa. Các anh có hiểu là chúng ta có những doanh trại của bọn Đức
trong phạm vi hai cây số từ chỗ đang đứng không hả? Các anh muốn tiêu
đời trong một cái rãnh, đó là việc của các anh, nhưng tôi còn có kế hoạch
nhìn thấy Berlin năm tới.”

“Cậu ấy là người Do Thái đấy,” Kolya vừa nói vừa chọc ngón tay cái vào

ta, phớt lờ ánh nhìn tức giận ta ném về phía anh ta.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.