cùng hắn đứng lên, gật đầu, săm soi mặt bọn ta, tình trạng quần áo, chất
lượng giày ủng. Hắn mặc một bộ quân phục Waffen-SS xám với viền gấu
màu xanh trên ống tay, chiếc áo choàng màu xám của hắn vắt trên lưng cái
ghế gấp. Vika, bước cạnh ta, thì thào, “Einsatzkommandos.”
Khi bọn ta đứng thành hàng lối lộn xộn, tên Einsatzkommandos ném
điếu thuốc lá xuống tuyết và gật đầu với tên phiên dịch Gebirgsjäger da
nhão. Chúng nói với nhau bằng thứ tiếng Nga đầy tự tin, như thể khoe tài
trước đám tù binh đang nghe trộm của mình.
“Bao nhiêu?”
“Chín mươi tư. Không, chín mươi hai."
“Vậy sao? Vậy hai tên không tham gia với chúng ta được à? Tốt lắm.”
Tên Einsatzkommandos đối mặt với bọn ta, chăm chú soi lần lượt từng
người, nhìn vào mắt bọn ta. Hắn là một tên đẹp trai, cái mũ kêpi dã chiến
màu đen của hắn hơi trật ra sau khỏi vầng trán cháy nắng, bộ ria mép thanh
tao mang đến cho hắn dáng vẻ của một ca sĩ nhạc jazz.
“Đừng sợ,” hắn bảo bọn ta. “Tôi biết các bạn đã đọc những luận điệu
tuyên truyền, cho rằng chúng tôi là lũ man rợ, ở đây để tiêu diệt các bạn.
Nhưng tôi đang nhìn thẳng vào mặt các bạn và tôi thấy những người công
nhân, và nông dân tốt bụng, trung thực. Trong đám các bạn có tên
Bolshevik nào không?”
Không ai giơ tay lên. Tên Đúc mỉm cười.
“Tôi cũng đã nghĩ là không. Các anh khôn ngoan hơn thế chứ.
Hắn nhìn qua những khuôn mặt thất thần của đám người Nga xếp hàng
trước mặt mình và nhún vai một cái đầy vui vẻ.
“Nhưng chúng ta không cần nói năng hoa hòe hoa sói làm gì. Các bạn
hiểu chân lý trong xương tủy mình và đó mới là điều quan trọng. Chẳng có
lý do gì để có xung đột giữa hai dân tộc chúng ta. Cả hai chúng ta đều có
chung một kẻ thù."
Hắn ra hiệu cho một tên lính, tên này cầm lên một tập báo từ bàn gỗ
thông cạnh chiếc ghế gấp và chia chỗ báo cho năm trong số đám lính đặc