THÀNH PHỐ TRỘM - Trang 228

lời, “Vâng, tôi biết rồi. Gọi tắt của Viktoriya, đúng không?” Không hiểu tại
sao ta đinh ninh đó sẽ là một nhận xét thật thông minh, cho dù mọi cô Vika
đều là Viktoriya cả.

Ta lắng nghe cô thở, cố xác định xem cô đã ngủ thiếp đi chưa. Ta kiểm

tra cô bằng cách thì thào một câu hỏi cuối cùng.

“Vậy nếu cô đang là một sinh viên thiên văn, tôi thực sự không hiểu…

Làm thế nào cô lại trở thành một xạ thủ bắn tỉa vậy?"

“Thì tôi bắt đầu bắn người thôi."
Câu đó nghe như thể dấu chấm hết cho cuộc trò chuyện đối với ta, nên ta

ngậm mồm lại và để cô ngủ.

Lúc sau ta tỉnh giấc trong đêm khi một người nông dân già ở bên kia nhà

kho lên cơn ho rũ rượi. Đang nghe lão khạc ra những cục đờm có lẽ đã ở
trong phổi lão từ thuở Alexander lll còn trị vì, ta nhận ra Vika đã nép sát
vào ta trong giấc ngủ, má cô tì lên vai ta. Ta có thể cảm thấy ngực cô nâng
lên hạ xuống, nhịp hít vào, tiếng thở ra. Cả đêm còn lại ta ngồi yên không
cục cựa, cố không làm ảnh hưởng đến cô, cố hết sức để giữ cô thật gần.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.