THÀNH PHỐ TRỘM - Trang 232

Lão Edik liếc nhìn những cây thông bên đường và lắc đầu. “Tôi sẽ huýt

sáo cho cậu khi chúng ta đi qua cây nào đó."

“Cám ơn nhiều. Có khi lão còn tìm được cho tôi cả nước sôi luôn.”
Lão Edik đã ngoảnh mặt lại về phía trước và trở về vị trí của mình trong

hàng, chột dạ thấy một tên lính đã nhìn về phía bọn ta.

“Anh có nghĩ cô ấy đã làm chuyện đó không?” tôi hỏi Kolya. Anh ta liếc

nhìn ta, ngơ ngác trong giây lát, cho đến khi anh ta nhận ra ta đang nhìn
Vika, hôm nay cô đi tách xa khỏi bọn ta, gần hàng đầu đoàn người.

“Tất nhiên là cô ấy làm còn gì.”
“Tôi chỉ… Cô ấy ngồi ép sát vào người tôi suốt cả đêm. Lúc tôi ngủ

thiếp đi, đầu cô ấy vẫn còn trên vai tôi…"

“Như thế là hành động gần với chuyện ấy nhất của cậu trước giờ còn gì.

Cậu thấy không? Cậu đã nghe lời tôi, cậu đã học hỏi rồi đấy.”

“… và không hiểu bằng cách nào cô ấy dứt ra khỏi tôi được, mà tôi là

người khó ngủ lắm, mò qua ba chục người nông dân trong bóng tối như hũ
nút, rồi cắt cổ tên đó, và quay lại? Không hề làm một ai thức giấc?”

Kolya gật đầu, vẫn nhìn Vika, cô đang bước một mình, vừa lia mắt bên

đường và vị trí của bọn lính Đức.

“Cô ấy là một sát thủ tài năng."
“Nhất là với một nhà thiên văn học.”
“Ha. Đừng có tin tất cả những gì cậu nghe được.”
"Anh nghĩ cô ấy nói dối à?”
“Tôi chắc chắn là cô ấy có ở trường đại học một thời gian. Đó là nơi họ

tuyển quân mà. Nhưng thôi nào, chú sư tử nhỏ, cậu nghĩ cô ấy học bắn
được như thế trong một lớp thiên văn thật à? Cô ấy là NKVD. Họ có gián
điệp ở mọi đơn vị du kích."

“Anh biết làm sao được chuyện ấy.”
Anh ta dừng lại trong vài giây để đá bên ủng này vào bên kia, vừa giũ

chỗ tuyết mắc trong đế ủng, vừa nắm tay ta để giữ thăng bằng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.