THÀNH PHỐ TRỘM - Trang 278

Kolya nằm sấp, chiếc áo choàng phủ trên người anh ta cho ấm. Bọn ta đi về
phía các chiến hào, Kolya nhắm mắt mỗi lần chiếc xe xóc nẩy qua một chỗ
mấp mô trên đường. Ta đã lấy chiếc mũ ướt sũng máu từ anh ta và ta ép
chặt nó vào vết thương, cố duy tri đủ áp lực để làm chậm quá trình mất máu
mà không làm anh ta đau.

Anh ta mỉm cười, mắt anh ta nhắm lại. “Tôi ước giá Vika là người đang

để tay lên mông tôi.”

“Nó có đau lắm không?”
“Cậu đã bao giờ bị bắn vào mông chưa?”
“Chưa.”
“Hừm thế thì câu trả lời là có, đau lắm. Tôi chỉ mừng là chúng không

bắn trúng phía bên kia. Thưa trung úy,” Kolya nói to, “đồng chí sẽ làm ơn
cám ơn các xạ thủ bắn tỉa của mình vì đã không bắn bay bi của tôi chứ ạ?”

Tay trung úy, ngồi trên ghế cạnh người lái, đăm đăm nhìn con đường

phía trước và không trả lời, cái đầu nhẵn thín của anh ta lấm tấm những vết
sẹo trắng nhỏ.

“Cánh chị em của Leningrad cũng cảm ơn họ nữa.”
“Chúng tôi sẽ đưa anh đến bệnh viện ở Tổ hợp,” viên trung úy nói. “Ở

đó có những bác sĩ phẫu thuật giỏi nhất.”

”Tốt lắm, tôi chắc chắn là NKVD sẽ trao huân chương cho đồng chí. Và

khi các đồng chí thả tôi xuống, làm ơn cho cậu bạn nhỏ của tôi đây tới đảo
Kamenny. Cậu ấy có một gói hàng quan trọng cho đại tá.”

Tay trung úy hậm hực ngồi lặng thinh, tức giận vì anh ta phải nhận lệnh

từ một gã binh nhì nhưng lại không dám liều lĩnh gây thù oán với một nhân
vật thế lực. Bọn ta dừng lại ở một chiến lũy đắp bao cát và mất gần hai phút
trong khi những người lính hạ một cái mặt sàn gỗ ngang qua hào để bọn ta
có thể băng qua. Người lái xe quát họ nhanh lên, nhưng ngay cả như thế
đám lính vẫn lươn Khươn, uể oải và hờ hững, cãi vả về cách đúng đắn để
hạ cái cầu. Cuối cùng, bọn ta cũng qua được phía bên kia. Người lái xe đạp
ga và bọn ta lao qua những ụ súng máy được tút tát bằng những bao cát.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.