THÀNH PHỐ TRỘM - Trang 28

chìm vào giấc ngủ, chuyển từ nói sang ngáy chóng vánh đến nỗi thoạt đầu
ta tưởng anh ta giả vờ.

Xưa nay ta vẫn luôn ghen tị với những người dễ ngủ. Đầu óc họ chắc hẳn

là phải thanh sạch hơn, những ván sàn trong sọ được quét tước chu đáo, tất
cả lũ quái vật nhỏ bé bị nhốt chặt trong một cái rương sắt để ở dưới chân
giường. Ta đẻ ra đã là người mất ngủ và đó cũng sẽ là cách ta chết, lãng phí
hàng nghìn giờ trên hành trình thèm khát sự vô thúc, thèm khát được một
cái vồ cao su nện vào đầu, không mạnh lắm, không đủ mạnh để gây tổn
thương gì, chỉ là một cú nện ra trò cho ta ngủ thiếp đi cả đêm. Nhưng đêm
đó ta không có cơ hội nào. Ta trừng trùng nhìn vào bóng tối cho đến khi
bóng tối nhòa thành màu xám, cho đến khi trần nhà bên trên ta bắt đầu
thành hình và ánh hừng đông hắt xiên vào qua cái ô cửa song sắt mà cuối
cùng hóa ra là có thật. Chỉ đến lúc đó ta mới nhận ra mình vẫn còn một con
dao Đức đeo quanh ống chân.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.