THÀNH PHỐ TRỘM - Trang 282

xe của bọn ta chồm người về phía trước trên ghế, hai tay anh ta quàng
quanh vô lăng, gật gật đầu sốt ruột trong khi chờ đợi. Tay trung úy chốc
chốc lại ngoảnh nhìn Kolya, mỗi lúc một thêm lo lắng.

“Lev này? Cậu thích cái tên chứ?”
“Tên gì cơ?”
Con chó săn trong sân.”
“Đó là một tên hay mà.”
“Có khi tôi cứ gọi nó là Radchenko cũng được.”
Con chó săn trong sân hay hơn chứ.”
“Tôi cũng nghĩ thế.”
Anh ta mở mắt, đôi mắt Cossack màu xanh nhạt ấy, và mỉm cười với ta.

Cả hai bọn ta đều biết rằng anh ta sắp chết. Anh ta run rẩy, nằm trên băng
ghế sau dưới cái áo choàng của mình, răng của anh ta thật trắng trên cặp
môi tím tái ấy. Ta vẫn luôn tin rằng nụ cười ấy là một món quà dành cho
mình. Kolya chẳng tin gì vào những điều thần thánh hoặc kiếp sau; anh ta
không hề nghĩ mình đang đến một nơi tốt đẹp hơn, hoặc kể bất kỳ nơi nào.
Chẳng có thiên thần nào chờ đón anh ta cả. Anh ta mỉm cười vì biết ta sợ
chết đến nhường nào. Ta tin là như vậy. Anh ta biết là ta sợ và anh ta muốn
làm nó dễ dàng hơn một chút cho ta.

“Cậu có tin được không? Bị chính người bên mình bắn vào mông.”
Ta muốn nói gì đó, làm một trò đùa ngu ngốc nào đó để làm anh ta vơi

bớt. Lẽ ra ta phải nói gì đó. Ta ước giá kể mình đã làm thế, cho dù ngay cả
bây giờ cũng không nghĩ ra được phải nói gì cho đúng. Nếu ta bảo anh ta
rằng mình yêu anh ta thì liệu anh ta có nháy mắt và nói, “Chẳng trách tay
cậu đang để trên mông tôi nhỉ?”

Ngay cả Kolya cũng không thể giữ lâu được nụ cười. Anh ta lại nhắm

nghiền mắt. Khi anh ta lên tiếng, miệng anh ta rất khô, môi anh ta dán vào
nhau khi cố cất thành lời.

“Nó không như những gì tôi vẫn hình dung,” anh ta bảo ta.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.