THÀNH PHỐ TRỘM - Trang 54

5

Giả sử cháu có thứ gì đó muốn mua, bán hoặc đổi chác, cứ tìm tới Chợ

Giời. Trước chiến tranh những quầy hàng đường phố được coi như Nevsky
Prospekt của người nghèo. Sau khi cuộc phong tỏa bắt đầu, khi những cửa
hàng hào nhoáng lần lượt đóng cửa, khi các nhà hàng lấy xích khóa cửa còn
cánh hàng thịt không còn tí thịt nào trong các ngăn tủ, thì Chợ Giời trở nên
phát đạt. Phu nhân của các viên tướng đổi những xâu chuỗi hổ phách lấy
những bao bột mì. Đảng viên mặc cả với những người nông dân đã lẻn vào
từ vùng nông thôn, cãi vã về chuyện bao nhiêu củ khoai tây đổi lấy một bộ
đồ ăn cổ bằng bạc. Nếu cuộc mặc cả kéo dài quá lâu, nông dân sẽ khinh
khỉnh xua tay và quay đi khỏi đám thị dân. “Vậy thì đi mà ăn đồ bạc của
các người đi,” họ nói câu đó với một cái nhún vai. Hầu như lần nào họ cũng
có được cái giá mà họ đòi hỏi. Bọn ta bước từ quầy này sang quầy khác,
mắt nhìn những chồng ủng da, một số cái vẫn còn vấy máu từ chân những
người chủ cũ. Súng trường và súng ngắn Tokarev đều rẻ, dễ dàng mua được
chỉ với vài rúp hoặc hai trăm gam bánh mì. Súng Luger và lựu đạn thì đắt
hơn, nhưng sẵn có nếu cháu hỏi đúng người. Một quầy bán những cốc đất
với giá một trăm rúp một cốc Bùn Badayev, người ta gọi nó là thế, được lấy
từ lòng đất bên dưới nhà kho thực phẩm bị ném bom và thắm đầy đường
chảy ra.

Kolya dừng lại ở quầy có một người đàn ông hom hem, lưng còng đeo

một miếng che mắt và ngậm chiếc tẩu không châm lửa đứng bán những cái
chai không nhãn mác chứa thứ rượu màu trắng.

“Cái gì đây?” Kolya hỏi.
“Vodka.”
“Vodka? Làm từ cái gì?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.