THÀNH PHỐ TRỘM - Trang 61

biết cô ta phản ứng như thế nào, cô ta có khóc không, vùi mặt vào ngực
Grisha trong khi cậu ta vỗ về cô ta, hoặc có khi xô cậu ta ra, giận dữ, vì
Grisha đã bỏ chạy, bỏ rơi cô ta, trong khi ta ở lại sau và cứu cô ta khỏi cái
chết chắc. Còn Grisha thì nói, “Anh biết, anh biết, anh là đồ hèn, hãy tha
thứ cho anh,” và cô ta sẽ tha thứ cho cậu ta, vì Vera tha thứ cho Grisha tất
cả mọi chuyện, rồi cậu ta lau nước mắt cho cô ta, nói với cô ta rằng họ sẽ
không bao giờ quên ta, sự hy sinh của ta. Nhưng tất nhiên là họ sẽ quên -
trong vòng một năm thôi là họ sẽ không còn hình dung ra nổi khuôn mặt
của ta nữa.

"Cậu kia. Cậu là người đi tìm trứng à?”
Mãi đắm chìm trong màn tưởng tượng tủi thân, mất một lúc ta mới nhận

ra câu hỏi đó là dành cho mình. Ta quay lại thì thấy một gã hộ pháp để râu
quai nón đang chằm chằm nhìn mình, hai cánh tay khoanh lại trước ngực,
nhún tới nhún lui trên gót ủng. Gã là người to lớn nhất ta từng nhìn thấy,
cao hơn nhiều so với Kolya và ngực cũng rộng hơn. Hai bàn tay để trần của
gã nhìn đủ bự để đập vỡ sọ ta ra như đập một quả óc chó. Bộ râu quai nón
của gã dày và đen bóng như được chải dầu. Ta tự hỏi một người to lớn như
thế sẽ cần tọng bao nhiêu thức ăn mỗi ngày, và bằng cách nào mà gã giữ
được thịt trên cái khung xương khổng lồ ấy của gã.

“Ông có trứng à?” ta hỏi, mắt sáng rực nhìn gã.
“Cậu có gì cho tôi?”
“Tiền. Chúng tôi có tiền. Chờ đã, để tôi gọi bạn tôi."
Ta chạy trở lại Chợ Giời. Lần đầu tiên kể từ khi gặp Kolya, ta sung

sướng khi nhìn thấy cái đầu vàng hoe của anh ta. Anh ta vẫn đang đùa cợt
với thằng bé tóc xoăn, có lẽ là đang miêu tả giấc mơ của anh ta về một bãi
cứt hoành tráng.

“Xin chào, cậu ta kia rồi!” anh ta hét lên khi nhìn thấy ta. “Tôi tưởng cậu

bỏ trốn đi mà không có tôi rồi.”

“Có một người bảo là ông ta có trứng đấy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.