THÀNH PHỐ TRỘM - Trang 63

"Cậu thấy chưa?” Kolya vừa nói vừa chộp lấy vai ta. “Có khó khăn gì

đâu.”

"Theo tôi nào,” gã hộ pháp vừa nói vừa băng qua đường.
“Chúng ta đi đâu đây,” ta hỏi trong lúc bọn ta đi theo.
“Tôi cất mọi thứ ở trong nhà. Ở ngoài này không an toàn. Lính tráng cứ

vài ngày lại đến, cướp tất cả mọi thứ họ muốn, ai nói gì là bị chúng bắn
ngay."

“À thì những người lính đang ở ngoài kia bảo vệ thành phố,” Kolya nói.

“Họ không thể chiến đấu được nếu chết đói.”

Tay hộ pháp liếc nhìn chiếc áo khoác quân đội của Kolya, đôi ủng cấp

phát của anh ta.

“Thế tại sao cậu không chiến đấu bảo vệ thành phố?”
”Tôi đang đi làm nhiệm vụ cho một ông đại tá. Ông không có gì phải lo

lắng cả.”

“Ông đại tá này cử cậu và anh chàng kia đi làm nhiệm vụ tìm mấy quả

trứng, là thế à?” Gã hộ pháp nhăn nhở cười với bọn ta. Hàm răng gã lấp lóa
như những con súc sắc không đánh dấu giữa bộ râu đen. Gã không tin
Kolya, tất nhiên rồi. Ai mà tin được chứ?

Bọn ta đi dọc theo kênh Fontanka đóng băng, mặt băng rải rác những xác

chết bị bỏ mặc, vài cái xác được phủ tấm vải liệm được giăng bằng đá,
những xác chết khác đã bị lột bỏ quần áo ấm, bộ mặt trắng nhợt của họ
ngửa lên nhìn chằm chằm bầu trời đang tối dần. Gió bắt đầu thức giấc khi
đêm đến và ta nhìn mái tóc vàng dài của một phụ nữ đã chết tung ngang
mặt bà ta. Đã có thời bà ta rất tự hào về mái tóc đó, gội hai lần mỗi tuần,
chải cả hai mươi phút trước khi đi ngủ. Giờ thì mái tóc đó đang cố gắng
bảo vệ bà ta, để che chắn sự thối rữa của bà ta khỏi mắt những người xa lạ.

Gã hộ pháp dẫn bọn ta đến một tòa nhà gạch năm tăng, tất cả các cửa sổ

đều được đóng bít bằng gỗ ép. Một tấm áp phích khổng lồ, cao hai tầng
nhà, miêu tả một người mẹ trẻ đang bế đứa con đã chết ra khỏi tòa nhà
cháy. LŨ GIẾT TRẺ CON CHẾT ĐI! dòng chữ viết. Sau khi lục lọi trong

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.