THÀNH PHỐ TRỘM - Trang 82

nhìn lại đám bác sĩ và y tá đang chờ đợi câu trả lời. Đây là những người xa
lạ. Sao phải trút gánh nặng biết sự thật lên họ làm gì.

“Lúc đó tôi đang ở với bạn.”
"Một số người thoát ra được,” một người bác sĩ nói, đó là Timofei, một

tay trống đầy chất họa sĩ đeo cặp kính không gọng. “Tôi nghe có người ở
bệnh viện nói thế.”

“Thật à? Bao nhiêu người?”
“Không biết. Lúc ấy không tập trung nghe lắm. Xin lỗi, là vì... đêm nào

chẳng có tòa nhà bị đánh sập.”

Tin đồn về những người sống sót làm tinh thần ta thêm phấn chấn. Khu

tránh bom dưới tầng hầm có vẻ kiên cố nếu mọi người kịp xuống đó, có thể
họ đã thoát được. Vera và cặp sinh đôi bao giờ cũng lao xuống hầm cùng
với gia đình mình khi còi báo động cất lên. Tay anh chị Zavodilov thì
ngược lại ta không nhớ đã bao giờ nhìn thấy anh ta trong hầm chưa nữa.
Anh ta ngủ suốt lúc còi báo động cũng giống như anh ta ngủ suốt các buổi
sáng với một cái khăn lạnh đắp trên trán và một cô nàng trần truồng bên
cạnh. Hoặc ít nhất thì đó là ta tưởng tượng ra thế. Không, anh ta sẽ không
đời nào kịp xuống hầm, nhưng nói đi thì phải nói lại, Zavodilov vắng mặt ở
Kirov rất nhiều đêm, chăm lo mối làm ăn bí hiểm của anh ta hoặc uống
trong căn hộ của một tay tội phạm nào đó.

Sonya rót thêm hai tách trà loãng và chia một tách cho ta và một tách cho

Kolya. Ta tháo đôi găng tay len ra lần đầu tiên kể từ bữa sáng trong văn
phòng của viên đại tá. Chất thủy tinh ấm áp có cảm giác như một sinh thể
giữa hai bàn tay ta, một sinh vật nhỏ với nhịp tim và một linh hồn. Ta để
cho hơi trà xông lên mặt và phải một lúc sau mới nhận ra là Sonya vừa hỏi
ta một câu.

“Sao cơ?”
“Tôi vừa hỏi, gia đình cậu có ở trong tòa nhà không?”
“Không, họ ra khỏi thành phố từ tháng Chín rồi.”
“Thế thì tốt. Gia đình tôi cũng vậy. Các em trai tôi đến Moscow.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.